TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 1014: Tìm người (1)

Hứa Thất An ánh mắt mờ mịt, không biết nàng tự dưng nổi giận cái gì.

Sau đó, tựa như nghĩ tới cái gì, vừa thuận miệng lấy lệ, vừa âm thầm quan sát.

“Tối hôm qua làm lụng vất vả quá độ, mệt mỏi, vì thế tới tắm một cái. Quốc sư, dùng bữa trưa chưa.” Hứa Thất An cười nói.

Nghe được “làm lụng vất vả quá độ”, khuôn mặt trắng nõn của Lạc Ngọc Hành hiện lên hai mảng ửng đỏ, giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái:

“Đang muốn tìm ngươi dùng bữa.”

Hai người sau đó quay về, tới trong phòng ngủ ấm áp như mùa xuân, nha hoàn Thanh Hạnh viên đưa đến bàn dài, bên trên bày đầy cháo, bánh bao, bánh ngọt, bánh quẩy, canh rau các loại đồ ăn sáng.

Lạc Ngọc Hành chưa ăn cái khác, bưng một bát cháo hoa, lấy hai ngón tay cầm muôi sứ, húp từng ngụm nhỏ.

“Đây là “nộ” trong thất tình, tên như ý nghĩa, nóng nảy dễ giận. Ta đợi lát nữa phải cẩn thận ứng đối.”

Hứa Thất An vừa trầm ngâm, vừa quan sát nàng.

Quốc sư vẫn là quốc sư kia, lạnh nhạt, xinh đẹp, mi tâm một điểm chu sa, giống như là tiên tử không dính khói lửa nhân gian.

Mọi thứ tối hôm qua, tựa như đều là mộng cảnh.

Nhưng, quốc sư dáng người nóng bỏng, tiêu hồn bao nhiêu, làn da non mịn bao nhiêu, co giãn tốt bao nhiêu, Hứa Thất An đã lĩnh hội được.

Ta thế mà mang quốc sư Đại Phụng, mỹ nhân Nguyên Cảnh đế cầu mà không được đưa lên giường... Giờ này khắc này, nhớ lại tối hôm qua, Hứa Thất An vẫn có chút mộng ảo.

“Nhìn đủ chưa?”

Lạc Ngọc Hành nâng mắt lên, trừng mắt nhìn hắn một cái, hờn dỗi.

Ngủ cũng ngủ rồi, nhìn vài lần làm sao vậy... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, ánh mắt tiếp theo dừng ở bộ ngực phồng lên của quốc sư.

Đốc!

Một chiếc đũa lao nhanh, đâm vào bàn trước người Hứa Thất An.

“Ăn cơm ăn cơm!” Hắn thu hồi ánh mắt, yên lặng húp cháo.

Ăn xong bữa sáng, trong lúc đó hai người chưa nói chuyện với nhau, cũng chưa trao đổi ánh mắt, một khi Hứa Thất An hoặc vụng trộm, hoặc quang minh chính đại thưởng thức dung nhan, dáng người quốc sư, nàng sẽ tức giận.

Lạc Ngọc Hành buông bát đũa, thần thái lạnh lùng đứng dậy, bước sen uyển chuyển, đi về phía phòng ngủ.

Khi bước đi, vạt áo đạo bào khẽ đong đưa, tỏ ra nhẹ nhàng uyển chuyển.

“Không có việc gì đừng quấy nhiễu ta tu hành.” Nàng thản nhiên nói.

Cửa phòng ngủ mở rộng, Hứa Thất An quay đầu nhìn lại, phát hiện chăn cùng ga giường đêm qua đã thay mới.

Trên bình phong phía trong treo một cái yếm màu trắng thêu hoa sen, một cái quần trong bằng lụa màu trắng mềm mại.

Rầm!

Tựa như nhận ra ánh mắt hắn, tiếng Lạc Ngọc Hành đóng cửa đặc biệt vang dội.

“Cảm giác “Giận” cảm xúc này, khiến nàng càng thêm bất cận nhân tình, động cái trừng mắt, giống như ta chỉ là người công cụ cần khi lên giường...

“Cảm giác thực thành dì nhỏ của ta rồi, hoặc là, giáo viên tiếng Anh...”

Hắn chậm rãi lấy khăn lông sạch sẽ, lau tay cùng miệng, nhấc chân đi đến cửa phòng ngủ, gõ gõ.

Lạc Ngọc Hành không quan tâm.

Hứa Thất An liền tự tiện chủ trương đẩy cửa ra, ánh mắt đảo qua, đột nhiên phát hiện quần lụa cùng yếm bên người không thấy nữa.

Lạc Ngọc Hành ngồi xếp bằng ở giường, giận dữ nói: “Không phải bảo ngươi đừng quấy nhiễu ta sao.”

Lạc Ngọc Hành trước kia, lạnh lùng trấn định, không có cảm xúc dao động quá lớn, bởi vậy cho Hứa Thất An một loại cảm giác cao cao tại thượng.

Như bây giờ, động cái tức giận, tuy không phải tính tình tốt gì, lại có hơi thở con người tươi sống.

“Nghiệp hỏa đã bình ổn, muộn chút lại củng cố tu hành đi. Ta dẫn ngươi đi trong vườn dạo một chút?”

Hứa Thất An ghé đến bên giường, nắm bàn tay bóng loáng nhẵn nhụi của Lạc Ngọc Hành.

Hắn là nghĩ như vậy, quan hệ giữa hai bên, càng như là lệnh cha nương lời mai mối, động phòng trước bồi dưỡng cảm tình sau.

May mắn là, Lạc Ngọc Hành cũng không chán ghét hắn, thậm chí cực có hảo cảm, tuy nói xa chưa đạt tới trình độ lên giường.

Nhưng bây giờ đã hiểu rõ, hắn phải thay đổi ý nghĩ, vì quan hệ hai người tăng nhiệt độ mà cố gắng.

Dù sao ta không có khả năng trông cậy vào Lạc Ngọc Hành theo đuổi ta... Trong lòng Hứa Thất An nghĩ, đột nhiên thấy lửa giận chợt lóe trong mắt Lạc Ngọc Hành, hắn theo bản năng phát hiện không đúng, một cú cái bóng nhảy vọt tính thoát đi.

Nhưng phát hiện thân thể không thể nhúc nhích.

“Quốc sư?” Hứa Thất An vội nói: “Có chuyện từ từ thương lượng.”

Lạc Ngọc Hành trợn mắt nhìn: “Ta đêm qua nói với ngươi như thế nào? Đây chỉ là một hồi giao dịch, chớ có cho rằng sau khi song tu ngươi đã là đạo lữ của ta, có thể muốn làm gì thì làm.”

“Là tại hạ càn rỡ rồi.” Hứa Thất An bày tư thế nhận sai rất tốt.

Lạc Ngọc Hành hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới buông tha hắn, nhắm mắt ngồi xuống: “Đi ra ngoài đi.”

Tính tình nhân cách phẫn nộ, so với quốc sư ban đầu khó dây vào hơn, nóng nảy dễ giận, vừa rồi nếu không nhận sai tốt, có thể đã bị nàng một kiếm chọc bay ra ngoài...

Ừm, cũng càng thêm kiêu ngạo rụt rè... Hứa Thất An phun ra một hơi.

Hắn đi ra khỏi phòng ngủ, hít thở không khí tươi mới, lúc đi ngang qua cửa sổ phòng ngủ, cửa sổ “Phành” mở ra, Lạc Ngọc Hành ngồi xếp bằng trên giường, thanh âm lạnh như băng:

“Đi đâu?”

“Đi chơi kỹ viện.” Hứa Thất An bĩu môi.

“Ngươi nói cái gì?” Lạc Ngọc Hành dựng thẳng lông mày, cả giận nói: “Lặp lại lần nữa.”

Hứa Thất An bật cười một tiếng, cố ý thử nàng: “Quốc sư quản ta có đi kỹ viện hay không, chúng ta lại không có quan hệ gì, chỉ là giao dịch mà thôi.”

Lạc Ngọc Hành tức đến mức bộ ngực phập phồng, phất tay đóng cửa sổ.

“Vậy ta thực đi chơi kỹ viện?” Hứa Thất An hướng về phía cửa sổ hô một tiếng.

“Cút!”

...

Hứa Thất An chưa lập tức rời khỏi Thanh Hạnh viên, bảo nha hoàn chuẩn bị đồ ăn, quần áo tắm rửa, đồ dùng rửa mặt vân vân.

Tìm một căn phòng không có ai, lấy ra phù đồ bảo tháp, nhẹ nhàng tung ra.

Phù đồ bảo tháp bành trướng phóng to, mũi tháp hầu như xuyên thủng nóc nhà, Hứa Thất An ý niệm khẽ động, vào trong tháp.

Tới lầu ba, thấy Mộ Nam Chi cùng tháp linh ngồi đối mặt nhau, học hòa thượng chắp hai tay, nhắm mắt ngồi thiền.

Đây là làm trò gì vậy... Hứa Thất An mang bọc đồ đặt ở một bên, nói: “Nam Chi, ta mang cho ngươi chút quần áo cùng đồ ăn.”

Mộ Nam Chi không chút động tĩnh, vẫn nhắm mắt ngồi thiền. Con cáo nhỏ màu trắng “Vù” lao tới, vừa khụt khịt cái mũi ngửi, vừa than thở:

“Không có trái cây sao, ta muốn ăn trái cây.”

Hứa Thất An vỗ một cái đập bay nó, cả giận nói: “Lăn con bê.”

Nếu không phải vật nhỏ này hỏng chuyện, ta cũng sẽ không gặp phải Tu La tràng, vương phi bây giờ còn ở lại trong khách sạn, như ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào chờ ta trở về.

Con cáo nhỏ màu trắng lại bị đánh, khóc thút thít nói:

“Ta không cần đồ ăn của ngươi, ngươi không tốt chút nào cả, chỉ biết bắt nạt chúng ta.”

Nó tủi thân và uất ức đi về bên cạnh Mộ Nam Chi, dùng sức nhảy, hai chân trước móc đến mép bàn, tiếp theo, chân sau đạp loạn, trèo lên bàn.

Nó sụt sịt một lát, thẳng đến lúc Hứa Thất An mang bánh ngọt đặt ở trước mặt nó.

Con cáo nhỏ màu trắng nhìn bánh ngọt, rất có cốt khí xoay đầu đi.

“Ngươi không ăn?”

“Hừ!”

“Vậy ta tự ăn... Ừm, thực thơm, mềm mại mát mẻ, tuyệt... Còn có cái bánh bao này, nước cốt tràn ra, lớp vỏ thật tuyệt. Ai da, chỉ còn một miếng cuối cùng.”

Con cáo nhỏ màu trắng giật giật vành tai.

“Đáng tiếc con tiểu hồ ly nào đó không ăn, vậy ta chỉ đành tự mình ăn luôn.”

“Ăn ăn.”

Con cáo nhỏ màu trắng không còn cốt khí, xoay đầu, lao đầu đến trong lòng Hứa Thất An, nũng nịu nói: “Muốn ăn, muốn ăn.”

Hứa Thất An xoa xoa cái đầu quả dưa của nó, cho nó ăn xong đồ ăn sáng, thấy Mộ Nam Chi mặt lạnh như cũ, thở dài, buông con cáo nhỏ màu trắng xuống rời khỏi.

Đối phó Mộ Nam Chi, hắn thật ra có rất nhiều loại biện pháp, chỉ là bây giờ song tu còn chưa chấm dứt, quá nửa là vừa dỗ xong, lại có mâu thuẫn.

Hoặc là, nàng mượn cái này đưa ra yêu cầu nhất đao lưỡng đoạn với Lạc Ngọc Hành, sau khi song tu không cho phép lui tới nữa.

...