“Từ tiền bối?”
Thánh tử nhìn thấy mèo mướp tiến chui phòng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó sắc mặt hiện lên vui mừng, thấp giọng nói: “Tiền bối sao lại đến đây, không phải nói mấy ngày tới đều không gặp mặt sao.”
Mèo mướp miệng nói tiếng người, nói: “Là bảo ngươi đừng tới gặp ta, chưa nói ta không gặp ngươi.”
Dừng một chút, hắn buồn bực nói: “Ngươi sao nhận ra là ta?”
“Tiền bối lúc trước không phải đã nói, lấy Tâm Cổ khống chế một con mèo lẻn vào Sài phủ, gặp được Sài Hiền sao?” Lý Linh Tố cười nói.
Sau đó, Thánh tử phát hiện mèo mướp cứng ngắc ở nơi đó, lâm vào trầm ngâm...
Ta nói sai cái gì sao? Sắc mặt Lý Linh Tố mờ mịt.
Đáng chết, ta bất tri bất giác cũng nhiễm sở thích của Kim Liên đạo trưởng rồi? ! Không, ta không có, chủ yếu là bởi vì mèo có thể trèo tường vượt mái qua lại như gió, chó căn bản không lẻn vào được Sài phủ...
Cho dù lẻn vào, cũng có thể bị hòa thượng làm thịt nấu thành lẩu thịt chó... Hứa Thất An tâm tình phức tạp nói thầm.
Lý Linh Tố có rất nhiều vấn đề muốn dò hỏi, nhưng thấy tiền bối cao thâm khó lường đột nhiên bắt đầu tự hỏi cuộc đời, hắn không tiện quấy rầy, chỉ có thể ngồi im chờ.
Chỉ một lát, Hứa Thất An phục hồi tinh thần, nói: “Rót chén trà, ta có hơi khát.”
Khát không phải hắn, là mèo, nhưng cảm thụ đói khát đồng bộ truyền lại cho Hứa Thất An nhập vào trên nó.
Lý Linh Tố lập tức mở ra chén trà úp ngược, đầy một chén nước ấm.
Mèo mướp thuận thế tiến vào, nhảy lên mặt bàn, nó chưa lập tức liếm nước trà, mà là nhìn giường hỗn độn.
Khứu giác của mèo gấp nhân loại mấy chục lần, bởi vậy hắn dễ dàng ngửi thấy mùi đường.
Hứa Thất An đau khổ nhẫn nại tác dụng phụ của Tình Cổ “A” một tiếng: “Cuộc sống tiêu dao khoái hoạt nha.”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Linh Tố suy sụp xuống, mặt mày đau khổ:
“Tiền bối, ngươi khi nào thay ta lấy ra Tình Cổ? Ta bây giờ mỗi lần nhìn thấy Hạnh Nhi, liền không khắc chế được xúc động của mình. Trong đầu nghĩ tất cả đều là nàng, nàng vẫy vẫy ngón tay, ta sẽ không khống chế được tự mình lao lên.”
Hắn vừa nói xong, vừa ôm lưng của mình.
Làm trò... Hứa Thất An mặt không biểu cảm, giọng điệu lạnh lùng, nói:
“Chờ sự tình giải quyết, ta sẽ thay ngươi giải trừ cổ con, bây giờ giải trừ sẽ rút dây động rừng, khiến Sài Hạnh Nhi phát giác.”
Cũng chỉ có thể như vậy! Lý Linh Tố thở dài một tiếng, nghĩ để hôm khác luyện một lò đan dược, bổ thận một chút, hắn sau đó nhớ tới chuyện hầm, nói:
“Vừa rồi có người thông báo Hạnh Nhi, nói hầm bị người ta xâm nhập, thi thể Sài Kiến Nguyên bị người ta giải phẫu.”
Nói xong, hắn hạ giọng: “Tiền bối, là ngươi làm sao?”
Hứa Thất An gật đầu.
Quả nhiên là hắn... Lý Linh Tố nhận được đáp án chính xác vội vàng truy hỏi: “Có tra ra cái gì hay không?”
“Sài Hiền vô cùng có khả năng là con riêng của Sài Kiến Nguyên.” Hứa Thất An nói.
Hắn sau đó thấy sắc mặt Lý Linh Tố xảy ra biến hóa kịch liệt, mở to hai mắt, bộ dáng chấn động lại không dám tin.
Cách một lúc, Lý Linh Tố hạ giọng: “Xác định không?”
“Sài Hiền có sáu ngón, Sài Kiến Nguyên cũng có sáu ngón, có thể là di truyền, bằng không không có chuyện trùng hợp như vậy.”
Lý Linh Tố trầm mặc một lúc lâu: “Khó trách Sài Kiến Nguyên nhất định phải mang Sài Lam gả đến Hoàng Phủ gia, hắn không có khả năng đồng ý hôn sự của Sài Hiền cùng Sài Lam.”
Hắn chợt phản ứng lại, “Sài Hiền không biết thân phận của mình!”
Cái này rất dễ suy đoán, nếu biết mình là thân phận con riêng, sẽ không yêu Sài Lam.
“Không, cũng có khả năng hắn biết, bởi vậy dưới cơn giận dữ giết Sài Kiến Nguyên, chôn giấu bí mật mình là con riêng, sau đó độc chiếm Sài Lam.” Lý Linh Tố mặc sức tưởng tượng.
Ra quyền phải giảng kết cấu, suy luận cần phù hợp logic... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải một câu, cười nhạo nói:
“Ngươi làm sao kết luận Sài Hiền biết thân phận của mình, lại như thế nào kết luận Sài Hiền biết Sài phủ chỉ có Sài Kiến Nguyên biết thân phận con riêng của hắn? Sáu ngón chân tuy bí ẩn, nhưng người thân cận nhất, trưởng bối, quá nửa là biết.”
Lý Linh Tố vẻ mặt cứng đờ: “Cũng đúng.”
Mèo mướp An liếm mấy ngụm nước trà, tiếp tục nói: “Mặt khác, Sài Kiến Nguyên trước khi chết có dấu hiệu trúng độc, bởi vậy mới bị giết chết ở trong thư phòng. Hạ độc quá nửa là người thân cận.”
“Tiền bối hoài nghi là...”
Hứa Thất An nghênh đón ánh mắt chất vấn của Lý Linh Tố, gật gật đầu mèo:
“Không sai, ta hoài nghi là Sài Hạnh Nhi. Loại độc đó không phải người bình thường có thể luyện. Trừ phi là Độc Cổ sư tự mình ra tay. Sài Hạnh Nhi không phải từng đi Nam Cương sao, còn cầu Tình Cổ.”
Sắc mặt Lý Linh Tố trở nên khó coi.
Hắn tự nhận đối với nữ nhân vẫn là rất bắt bẻ, phàm là hồng nhan tri kỷ từng có tình duyên, đều có khí chất cùng tính cách độc đáo, hơn nữa dung mạo dáng người đều phải xuất sắc.
Tiếp theo, phương diện tính cách, nhất định không thể là hạng đại gian đại ác, nếu không quan điểm sống xung đột, không thể yêu đương.
Cho dù là Đông Phương tỷ muội cũng không phải hạng người hiếu sát, tuy nói lúc ở Lôi Châu có nhiều xung đột với Từ Khiêm, nhưng đó là lập trường khác nhau, chém giết không thể tránh được.
Ở trong nhận thức của hắn, Sài Hạnh Nhi có tâm cơ có dã tâm có thủ đoạn, khí chất tựa như hoa đinh hương kết sầu bi, điềm đạm đáng yêu, trên bản chất không phải một nữ nhân đơn giản.
Nhưng Sài Hạnh Nhi tuyệt đối không phải hạng người không có đạo đức.
Nhưng trong khoảng thời gian này, theo vụ án xâm nhập điều tra, hắn đối với việc này dần dần sinh ra hoài nghi.
“Ta tới đây không phải tìm ngươi nói chuyện phiếm.”
Mèo mướp An nâng móng vuốt, vỗ mặt bàn một phát, cắt ngang tư duy phát tán của Lý Linh Tố.
“Tiền bối mời nói.”
Lý Linh Tố thấp giọng nói.
“Sài Kiến Nguyên vì sao phải giấu diếm thân phận của Sài Hiền, ngươi có nghĩ tới không?”
Lý Linh Tố sửng sốt, qua vài giây mới hiểu ý tứ Từ Khiêm, đối với gia chủ một phương thế lực, con riêng không phải chuyện gì không thể lộ ra.
Nhưng vì sao Sài Hiền là lấy thân phận con nuôi nuôi ở Sài phủ nhiều năm như vậy?
Lý Linh Tố trầm ngâm nói: “Nếu không phải nguyên nhân Sài Kiến Nguyên, vậy vấn đề chính là ra ở trên người Sài Hiền, thân thế hắn có bí mật?”
Mèo mướp An khẽ cười một tiếng: “Trước khi đáp án công bố, bất cứ giả thiết nào cũng có khả năng, nhưng phải nhớ được chứng thực. Ta nhớ đạo môn âm thần ở thời đại viễn cổ đảm đương chức trách thành hoàng, chuyên câu hồn phách người ta.”
Lý Linh Tố “vâng” một tiếng:
“Thời kì viễn cổ, có hai bộ quy củ, một bộ là luật pháp dương gian, một bộ là nhân quả chi báo của âm phủ, đạo môn cai quản âm pháp. Nhưng về sau bộ âm pháp này dần dần suy yếu, cho đến huỷ bỏ.
“Đúng rồi, đoạn lịch sử này ta từng thấy ở sách cổ Thiên tông, nhưng trước sau chưa nghĩ thấu triệt, tiền bối cũng biết?”
Từ Khiêm lão quái vật như vậy, khẳng định biết rất nhiều bí ẩn người khác không biết.
Mèo mướp An trầm ngâm một phen, kết hợp bí ẩn mình từ chỗ xác ướp cổ đạt được, nói:
“Thời kì viễn cổ, chỉ có hai loại phương pháp tu hành, một loại là võ đạo, một loại khác là “đạo”, đạo của đạo môn. Hệ thống đạo thuật so với hệ thống võ phu càng thêm hoàn thiện, cũng sớm hơn.
“Đổi lại mà nói, viễn cổ, là thiên hạ của đạo thuật. Đây chính là hoàn cảnh âm pháp tồn tại cũng thịnh hành.
“Nhưng dần dần, võ đạo bắt đầu hưng thịnh, Nam Cương Nhân tộc mò mẫm ra cổ thuật, Phật Đà chứng đạo, Vu Thần xuất thế... Đạo thuật khó chúa tể thiên hạ nữa, âm pháp tự nhiên cũng liền tuyệt tích.”
Về phần Nho gia cùng Thuật sĩ, là cận đại mới xuất hiện, Nho Thánh là người hơn hai ngàn năm trước, thuật sĩ thì sáu trăm năm tuổi bằng quốc gia.
Thời kì viễn cổ chỉ có võ đạo cùng đạo thuật... Cái này liền có thể lý giải âm pháp xuất hiện, về sau các hệ thống lớn ra đời, không là đạo môn định đoạt nữa... Từ Khiêm thật sự là lão quái vật, biết nhiều bí ẩn như vậy.
Lý Linh Tố cảm khái nói: “Đạo môn ta năm đó cũng là vô cùng hưng thịnh, mà nay suy yếu thành chỉ có đạo môn tam tông.”
Hắn vừa nói, vừa nhìn về phía Từ Khiêm, muốn tìm hiểu ra thêm một ít bí ẩn.
Hứa Thất An không quan tâm hắn, thản nhiên nói: “Trở lại chuyện chính, pháp thuật đi vào giấc mộng của đạo môn, có thể như Mộng Vu, thẩm vấn trong mộng không?”
Lý Linh Tố nhíu mày trầm ngâm:
“Không làm được tuyệt đối chúa tể mộng cảnh như Mộng Vu, âm thần đi vào giấc mộng câu hồn, chỉ có thể câu người phàm, hoặc kẻ yếu phẩm cấp chênh lệch cực lớn với bản thân. Thẩm vấn mà nói, nếu đối phương là phàm nhân, cũng có thể làm được.
“Tiền bối nếu muốn bảo ta thẩm vấn Hạnh Nhi, đừng nói ta tu vi còn chưa giải phong, cho dù trạng thái toàn thịnh, sợ cũng không làm được. Hạnh Nhi là ngũ phẩm Hóa Kình, trừ phi là tứ phẩm Mộng Vu ra tay.”
Mèo mướp An lắc cái đầu mèo:
“Không phải cô ta, là con trai của Sài Kiến Nguyên, ngươi chọn lựa một kẻ yếu nhất thẩm vấn. Hỏi hắn về chuyện Sài Hiền. Sài Hiền lúc niên thiếu bị mang về Sài phủ, cùng nhau lớn lên với con cái Sài Kiến Nguyên, không có ai so với bọn hắn càng thêm hiểu biết Sài Hiền.”
Lý Linh Tố gật gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề, tựa như nhớ tới cái gì, nói:
“Đúng rồi, tiền bối, đêm hôm qua, ta phát hiện Hạnh Nhi đêm khuya rời đi rất lâu, đại khái hai khắc đồng hồ mới trở về. Ta âm thần xuất khiếu theo dõi nàng, phát hiện nàng hướng chỗ sâu trong khu nhà phía nam mà đi.
“Võ phu trực giác quá mức sâu sắc, ta không dám theo quá gần, cho nên không biết nàng đi nơi nào của nam viện.”
Mặt mèo của mèo mướp An lộ ra vẻ mặt ngưng trọng: “Giờ nào?”
Lý Linh Tố nói: “Đại khái giờ Tý.”
Ặc, ngươi tên chó tồi tệ thận yếu này, lại thể dục đến muộn như vậy, ngươi không thận yếu ai thận yếu... Hứa Thất An chậm rãi gật đầu mèo:
“Ta biết rồi.”
Căn cứ kinh nghiệm hắn cùng hoa khôi Giáo Phường Ty đêm khuya tâm tình cuộc đời, mỗi lần tâm tình xong, các hoa khôi đều là mồ hôi đầm đìa, cực độ mỏi mệt, lập tức ngủ.
Sài Hạnh Nhi hơn nửa đêm không ngủ, rời khỏi phòng mà đi, tuyệt không bình thường.
Buổi tối triệu tập rắn rết chuột bọ Sài phủ, điều tra kỹ một phen... Hứa Thất An thầm nghĩ.
Hắn dần dần thích Thất Tuyệt Cổ rồi, thủ đoạn nhiều, năng lực mạnh, quỷ quái nhiều biến hóa, rất hữu dụng, cũng rất có phong cách!
Không giống võ phu, gặp vấn đề, trực tiếp xông lên, dễ rút dây động rừng.
...