Hứa Thất An chưa yêu cầu vào nhà ngồi một chút, bởi vì điều này rất thất lễ, dưới tình huống trong nhà không có nam nhân, làm như vậy thậm chí sẽ tạo thành một ít lời đồn đãi chuyện nhảm.
Đương nhiên, Hứa Thất An biết hai nương con cảnh giác cùng khẩn trương, không phải vì băn khoăn kể trên, mà là “trong lòng có quỷ” .
“Tiểu nha đầu, ngươi biết Sài Hiền không?” Hứa Thất An hỏi.
Nghe được câu này, tiểu cô nương choáng váng cả người, sững sờ nhìn hắn, có một loại mờ mịt bởi vì tuổi quá nhỏ mà chân tay luống cuống, không biết nên ứng đối như thế nào.
Người phụ nữ trẻ tuổi nghe không hiểu quan thoại, nhưng thấy sắc mặt con gái dại ra, lập tức ý thức được không thích hợp, vội vàng tới gần.
Hứa Thất An ngồi xổm xuống, vượt ở trước khi tiểu cô nương thét chói tai, vươn tay xoa đầu nó, nhân cơ hội phát động năng lực của Tâm Cổ, mỉm cười nói:
“Ta là bạn của Hiền thúc ngươi, hắn tối hôm qua chưa nói với ngươi sao?”
Mà ở trong mắt tiểu cô nương, thúc thúc xa lạ này lập tức biến thành người thân thiết, thiện lương, vô hại.
“Ừm!”
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu: “Hắn nói nếu có thúc thúc xa lạ tìm đến hắn, thì ghi nhớ lời hắn nói.”
Hứa Thất An thuận thế mang tờ giấy nhỏ đưa tới trong lòng nàng, “Hỗ trợ mang tờ giấy giao cho hắn.”
Nói xong, nhìn mu bàn tay nứt da của tiểu cô nương, còn có giày mỏng manh, hầu như không có năng lực chống lạnh. Nghĩ hẳn đôi chân nhỏ này cũng che kín vết nứt da rồi.
Vì thế lại lấy ra mấy hạt bạc vụn, kèm tờ giấy cùng nhau đưa cho tiểu cô nương: “Bạc cầm mua kẹo ăn.”
Tiểu cô nương thu tờ giấy, nhưng chưa cầm bạc, quay đầu nhìn về phía mẫu thân.
Người phụ nữ trẻ tuổi mím môi, nhìn bạc chằm chằm, tư thái rối rắm đã muốn lại không dám. Đối với một gia đình nghèo khổ mà nói, chỗ bạc vụn này có thể cho người một nhà ăn được thịt vài ngày, mua cho đứa nhỏ một cái áo bông qua mùa đông.
“Ừm!”
Người phụ nữ trẻ tuổi dùng sức gật đầu.
Tiểu cô nương vươn cái tay che kín vết nứt nẻ cầm chặt bạc.
Hứa Thất An lập tức cáo từ rời khỏi, mới vừa rời khỏi sân, phía sau truyền đến tiếng hô của tiểu cô nương, quay đầu nhìn lại, nó lại chưa đuổi theo, mà là chạy về phòng.
Rất nhanh cầm lấy một củ khoai lang phơi khô, rụt rè, như lấy lòng đưa qua.
Ánh mắt Hứa Thất An lập tức trở nên mềm mại, cầm lấy khoai lang khô.
Mắt tiểu cô nương lập tức sáng lên, lộ ra một nụ cười sạch sẽ.
“Ta hỏi ngươi một việc nữa, ngươi trả lời ta, ta lại cho ngươi một ít bạc.” Hứa Thất An cười nói.
Tiểu cô nương nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu.
“Sài Hiền cùng cha ngươi là quan hệ thế nào?”
Tiểu cô nương nói: “Cha bảo ta gọi hắn Hiền thúc.”
Về phần chuyện quá khứ của cha chú, nó không biết.
“Sài Hiền ở nhà ngươi bao lâu?”
Tiểu cô nương nghĩ nghĩ, nói: “Rất ít ở trong nhà ta.”
Rất ít? Hứa Thất An nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi cảm thấy Sài Hiền thúc thúc là người tốt không?”
“Có, giống với thúc thúc ngươi.”
Tiểu cô nương gật đầu, trẻ con có trực giác phi thường sâu sắc.
Gọi ca ca tốt hơn chút nữa, dù sao ta vĩnh viễn 18 tuổi... Hứa Thất An cười nói: “Còn có cái gì?”
Thuận miệng hỏi.
“Thường xuyên gặp ác mộng, ngây người...” Tiểu cô nương nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, mắt sáng lên: “Hiền thúc có sáu ngón chân.”
Hứa Thất An dựa theo ước định, mang bạc đưa tới trong tay nó, phất phất tay rời khỏi thôn trang.
...
Sài phủ.
Thiền sư Tịnh Tâm quay về chỗ ở, tìm võ tăng Tịnh Duyên, nói: “Ta đã tra xét một phen, phát hiện năm đó chồng trước của Sài Hạnh Nhi thí chủ chết, có liên quan với gia chủ Sài Kiến Nguyên.”
Tịnh Duyên gật đầu: “Nói chi tiết.”
Thiền sư có được giới luật, muốn tra chuyện gì, cơ bản là dễ như trở bàn tay.
Tuy nói không tiện thi triển giới luật đối với Sài Hạnh Nhi, nhưng trung hòa một phen, dò hỏi người hầu trong phủ là không có vấn đề.
Tịnh Tâm hỏi nhiều nhất là chuyện Sài Hiền, Sài Hạnh Nhi chỉ là nhân tiện dò hỏi.
Nghe sư huynh từ từ kể ra, võ tăng Tịnh Duyên nhíu mày nói:
“Nếu tất cả đều là Sài Hạnh Nhi nói dối, vậy Sài Hiền có lẽ không phải như chúng ta tưởng tượng, đã đạt được long khí. Thì ra Sài Hạnh Nhi thí chủ từng mất chồng, ta còn tưởng nam nhân kia bên người nàng là rể Sài phủ.”
Tịnh Tâm trầm ngâm nói: “Người này trái lại có thể dò hỏi một phen, điều biết được nghĩ hẳn càng nhiều hơn.”
Ban đêm.
Lửa than hừng hực, Lý Linh Tố ôm vợ người khác xinh đẹp, nằm ở giường, trên người đắp chăn gấm, vừa làm xong vận động, hai người đều toát mồ hôi đầy người.
Sài Hạnh Nhi lười biếng cuộn mình ở trong lòng hắn, lộ ra cái vai mượt mà trắng nõn, đầu ngón tay vẽ vòng tròn ở ngực Lý Linh Tố, giọng điệu lười nhác, nói:
“Chàng đang điều tra ta!”
Lý Linh Tố rơi vào thời gian hiền giả con ngươi hơi co rút lại, sau đó khôi phục như thường: “Ta có thể cảm giác được, nàng còn có việc giấu ta.”
Sài Hạnh Nhi thở dài: “Lý lang, việc Sài gia chàng đừng quản, chỉ cần chàng ở lại bên ta, ta đã thấy đủ. Muốn tra ta không phải chàng, là Từ Khiêm kia nhỉ?”
Trực giác của Hạnh Nhi vẫn là đáng sợ như vậy... Lý Linh Tố nói: “Chuyện không liên quan hắn.”
Sài Hạnh Nhi vặn vẹo vòng eo, điều chỉnh tư thế ngủ, nói:
“Trên người hắn có khí chất đặc thù, ta không thể nói rõ, nhưng cảm thấy người này không đủ chân thật, khắp nơi ngụy trang. Đương nhiên, hắn nếu là như chàng nói, là cao nhân cảnh giới siêu phàm, có điều ngụy trang cũng là bình thường.”
Tạm dừng vài giây, nàng lại nói: “Từ Khiêm và Phật môn có thù oán nhỉ?”
Giọng điệu Sài Hạnh Nhi phi thường khẳng định.
“Do đâu nhìn ra?” Lý Linh Tố mặt không đổi sắc.
“Những hòa thượng kia vừa tới, mấy người lập tức rời phủ, Lý lang thậm chí không dám ở trước mặt bọn họ bại lộ tên họ.”
Vẻ mặt Sài Hạnh Nhi bình tĩnh, nụ cười thản nhiên: “Trong đám hòa thượng kia có hai tứ phẩm, theo lý thuyết, Từ Khiêm nếu thật sự là cao nhân cảnh giới siêu phàm, sao có thể sợ bọn họ? Hoặc là có nguyên nhân khác, hoặc là sau lưng những hòa thượng này còn có người khác, đúng không, Lý lang?”
Không thể tán gẫu tiếp... Lý Linh Tố lật người, mang cô vợ xinh đẹp của người khác đè ở dưới thân, cười nói: “Hạnh Nhi băng tuyết thông minh, vi phu thương nàng.”
...
Hôm sau, sáng sớm.
Hứa Thất An dắt con ngựa cái nhỏ, Mộ Nam Chi ngồi trên lưng ngựa, lọc cọc rời khỏi thành Tương Châu.
Đồ ma đại hội tổ chức ở sông Tương, sở dĩ chọn ở đây, là vì tránh đi dân chúng hóng chuyện. Giang hồ cùng dân chúng, xưa nay là phân chia ra.
Đây là nhận thức chung của người giang hồ cùng triều đình, chỉ có bản thân dân chúng tóc húi cua không có ý thức này, thích vô giúp vui.
Quan phủ ở bờ sông Tương mở ra một khu vực, dựng sàn, trải tấm ván gỗ, phân chia khu vực vân vân.
Phàm là thế lực giang hồ từng báo bị, đều có thể được chia một mái che nắng, về phần thế lực chưa báo bị, cùng với giang hồ tán nhân, cũng chỉ có thể đứng vây xem.
Sau khi ra khỏi thành, Hứa Thất An xoay người lên ngựa, cưỡi cùng con ngựa với Mộ Nam Chi, đát đát đát chạy tới mục tiêu.
Non nửa canh giờ sau, rốt cuộc nhìn thấy điểm tổ chức đồ ma đại hội, nơi này đã là biển người.
Có nhân sĩ giang hồ trang bị các loại vũ khí, có quan binh phụ trách duy trì trật tự.
Bờ sông gió to, rét lạnh thấu xương, trong lều đã có rất nhiều thế lực giang hồ vào.
Giống Hứa Thất An loại “tán tu” này, chỉ có thể ở ngoài vòng ngăn cản của quan binh, xa xa vây xem.
“Tiền bối?”
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng hô kinh hỉ.
Hứa Thất An quay đầu nhìn, chính là Vương Tuấn cùng Phùng Tú ngày đó trong ngôi miếu đổ nát ở núi hoang “cùng chung hoạn nạn”, hai người đều là có bang phái bối cảnh, chẳng qua Hứa Thất An quên bang phái tương ứng bọn họ rồi.
“Là các ngươi à.”
Hứa Thất An mỉm cười gật đầu.
Mộ Nam Chi ngồi trên lưng ngựa, cao ngạo nhìn xuống hai người.
Vương Tuấn đeo đao nghi hoặc nói: “Lấy thân phận tiền bối, sao chưa đi vào?”
“Góp náo nhiệt mà thôi.”
Hứa Thất An thuận miệng giải thích.
Vương Tuấn vẫn là một bộ nai nịt gọn gàng màu đen, nhưng hình thức có biến hóa, không phải bộ kim của hôm đó.
Phùng Tú thì đã thay áo ngắn gọn gàng, trên thân là áo choàng ngắn phác họa được dáng người thiếu nữ, hạ thân là váy dài xoã tung.
Bộ trang phục này khiến nàng thoạt nhìn đã có đoan trang dịu dàng của nữ tử, cũng sẽ không tạo thành trói buộc, không thể thi triển thân thủ.
“Các vị!”
Thanh âm vang dội truyền ra, áp chế sóng âm hỗn loạn, đồ ma đại hội quy mô mấy trăm người an tĩnh lại, từng ánh mắt nhìn phía tên quan viên đứng ở trên đài cao kia.
“Đó là tri phủ Tương Châu.”
Phùng Tú thấp giọng nói.
Tri phủ đại nhân ở trên đài khẳng khái trần từ, lên án mạnh mẽ tội nghiệt của Sài Hiền, cũng bày tỏ rất thương tiếc vì án mạng Tương Châu thậm chí các nơi của Chương Châu.
“Người này hiếu sát thành tính, một ngày không trừ, Tương Châu liền không thể an bình. Các vị hiệp sĩ hôm nay có thể tập hợp ở đây, thực sự rất hiểu đại nghĩa. Ác đồ Sài Hiền, ở Tương Châu...”
Cách án mạng Sài phủ đã trôi qua hai mươi ngày, trong lúc đó, “Sài Hiền” giết người khắp nơi, khởi điểm giết là nhân sĩ giang hồ, trước sau tổng cộng có ba bang phái bị diệt.