Một khắc đồng hồ sau, bản thể Hứa Thất An vội vàng chạy tới, trong bóng đêm như quỷ mỵ, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, xuất hiện ở trong ngõ nhỏ.
Trừ một con mèo mướp bất tỉnh, ngõ nhỏ trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Hứa Thất An nhảy lên nóc một căn nhà xây từ bùn vàng, quan sát xung quanh nhìn, chưa cảm ứng được khí tức long khí, cái này ý nghĩa Sài Hiền đã rời xa khu vực này.
“Còn rất cẩn thận!”
Hắn nhẹ nhàng hạ xuống đất, ôm lấy con mèo mướp ngất, day day mi tâm, chậm rãi rời khỏi.
Tâm Cổ khống chế động vật, chia ra hai loại hình thức, một loại là “ảnh hưởng”, có thể khiến đàn thú đàn côn trùng cho mình sử dụng. Một loại là “nhập vào”, một luồng nguyên thần đắm chìm trong đó, mang động vật coi là thế thân.
Giải thích thông tục, “ảnh hưởng” là kỹ năng phạm vi lớn. Nhập vào thì chỉ có thể gây ảnh hưởng đối với chỉ một, hoặc hai ba động vật, xem nguyên thần mạnh yếu mà quyết định.
Hắn có thể thao túng mèo mướp chạy xa như vậy, đều dựa vào tính dẻo dai của nguyên thần tam phẩm.
Mặt khác, phương thức thao túng hành thi của Thi Cổ, cùng Tâm Cổ “nhập vào” hiệu quả như nhau. Khác nhau là, Tâm Cổ cần nguyên thần của mình làm động lực. Thi Cổ là ở trong thi thể cấy vào cổ con, bản thân tiêu hao không lớn.
Hắn vừa chạy, vừa nhảy lên giữa những cái bóng, rốt cuộc về tới khách sạn.
Mộ Nam Chi cùng con cáo nhỏ màu trắng đã đi vào giấc ngủ, con cáo nhỏ màu trắng nửa thân trên rúc ở trong chăn, hai chân sau vươn ra khỏi chăn, khi Hứa Thất An nhảy giữa những cái bóng trở về phòng, vừa vặn thấy hai chân sau nó đạp vài cái như co giật.
Mười mấy giây sau, lại như co giật đạp vài cái.
Như thế lặp lại vài lần, Hứa Thất An đoán nó có thể là thiếu oxy, liền mang đầu nó từ trong chăn xách ra.
Quả nhiên ổn hơn.
...
Hôm sau!
Sáng sớm, Thánh tử Thiên tông mặc áo bào lông màu lam nhạt, chân đi giày hoa văn bạc, trâm ngọc cột tóc, phong lưu phóng khoáng, đi tới khách sạn.
Hắn bước vào sảnh lớn, ánh mắt nhìn quét, nhanh chóng tập trung một bàn kia bên cửa sổ.
Ngồi bên cạnh bàn là nam nữ tướng mạo bình thường, một con cáo nhỏ màu trắng cúi người trên bàn húp cháo, nó thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Hứa Thất An một cái, lại cúi đầu húp cháo.
“Ngươi nhìn ta mãi làm chi?” Hứa Thất An mờ mịt nói.
Con tiểu hồ ly này từ buổi sáng dậy, đã dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, trong đôi mắt cáo như cúc áo đen mang theo ba phần địch ý, ba phần sợ hãi, ba phần tủi thân và uất ức, một phần đáng thương... Ừm, tóm lại chính là loại cảm giác phức tạp này.
Tiểu hồ ly nhỏ giọng nói:
“Ta hôm qua mơ thấy ngươi trả thù ta, muốn bóp chết ta, ta cũng hướng ngươi xin tha rồi, ngươi cũng không buông tha ta.”
Nó lộ ra vẻ mặt tủi thân và uất ức.
Chẳng lẽ không phải bởi vì bản thân ngươi tư thế ngủ quá kém, đầu rúc trong chăn thiếu oxy sao... Khóe miệng Hứa Thất An giật giật, hỏi ngược lại:
“Ngươi vì sao sẽ mơ như vậy? Chuẩn xác mà nói, ta vì sao phải trả thù ngươi. Còn không phải chính ngươi tối hôm qua làm chuyện xấu, chột dạ.”
Tiểu hồ ly tuổi quá nhỏ, á khẩu không trả lời được, ô ô hai tiếng.
Lý Linh Tố bước nhanh tới gần, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, vừa xoa lưng, vừa cười nói:
“Vật nhỏ này tối hôm qua làm chuyện xấu gì?”
Mộ Nam Chi lạnh như băng nói: “Nó có thể làm chuyện xấu gì? Không giống một số nam nhân nào đó, háo sắc phong lưu thì thôi, nhân yêu không kiêng kỵ thì thôi, có đôi khi, sống hay chết, cũng không so đo.”
Sắc mặt Lý Linh Tố cùng Hứa Thất An đột nhiên cứng ngắc.
“Phu nhân lời này...” Lý Linh Tố cười gượng hai tiếng, nói: “Yêu cũng có yêu tốt, không thể lấy tộc loại phân thiện ác, mặt khác, cái gì gọi là chết sống không so đo?”
Đốc đốc!
Kẻ này chột dạ, hắn còn có thân mật Yêu tộc? Hứa Thất An gõ bàn vài cái, nói: “Ngươi có chuyện gì?”
Lý Linh Tố lập tức hạ giọng, “Tiền bối, ta gặp chút phiền toái.”
Dừng một chút, như có chút xấu hổ mở miệng, thanh âm càng thấp hơn nữa: “Ta lại trúng Tình Cổ rồi, ngài là cao thủ cổ thuật, có thể nhổ đi Tình Cổ cho ta hay không.”
Nữ nhân có máu Hoạn Thư bớt trêu chọc nha... Hứa Thất An nói: “Sài Hạnh Nhi gieo cổ?”
Lý Linh Tố mặt lộ vẻ đau khổ, gật gật đầu.
Lúc này, điếm tiểu nhị tới gần, khom người hỏi: “Khách quan, muốn ăn gì?”
Lý Linh Tố nhìn đồ ăn của Mộ Nam Chi cùng Từ Khiêm, nghĩ nghĩ, nói:
“Đồ ăn bổ thận tráng dương trong tiệm, mang hết lên.”
... Điếm tiểu nhị cổ quái liếc hắn một cái, “Vâng, vâng...”
Ánh mắt hắn chợt dừng ở trên người con cáo nhỏ màu trắng, như lấy lòng khen:
“Nó cũng thật có tinh thần, không giống con mèo chưởng quầy chúng ta nuôi, hôm nay một chút tinh khí thần cũng không có, như là bị bệnh.”
Không, nó chỉ là thân thể bị vét sạch... Hứa Thất An thầm nhủ.
Điếm tiểu nhị nói xong, liền lui xuống.
Mộ Nam Chi vui sướng khi người gặp họa nói:
“Ta thấy ngươi là mệnh phạm hoa đào, trước bị Đông Phương tỷ muội giam lỏng nửa năm, vắt cạn thân thể, sau lại bị Sài Hạnh Nhi gieo Tình Cổ. Chậc chậc, ngươi một ngày nào đó sẽ chết ở trong tay nữ nhân.”
Ồ, Từ phu nhân rất ít trào phúng ta như vậy, là vì ghen tị sao... A, sức quyến rũ chết tiệt này của ta, chúng ta là không có khả năng... Lý Linh Tố lễ phép cười, giữ khoảng cách với vị Từ phu nhân dung mạo thường thường này.
Mộ Nam Chi không biết diễn biến tâm lý Thánh tử, nếu không sẽ nhổ nước miếng đầy mặt hắn.
“Nhưng ngươi đã theo hắn, có thể hướng hắn lãnh giáo xử lý mâu thuẫn giữa nữ nhân ra sao. Người này giống ngươi, hoa đào nợ đầy người, hơn nữa những nữ nhân đó mặc kệ thân phận địa vị dung mạo, đều phải hơn xa thân mật của ngươi.” Mộ Nam Chi châm chọc khiêu khích.
Nợ hoa đào đầy người? Dung mạo thân phận địa vị, hơn xa hồng nhan tri kỷ của ta? Thánh tử nhìn Từ Khiêm một cái, không tin.
Xem dung mạo Từ phu nhân, hắn đã biết Từ Khiêm là gu thế nào rồi.
Con hàng này tương lai nếu nhìn thấy chân dung của Mộ Nam Chi, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào, ừm, kỳ hạn ước định với quốc sư tựa như tới gần rồi... Hứa Thất An húp ngụm cháo, trầm giọng nói:
“Cẩn thận Sài Hạnh Nhi nữ nhân này, ta tối hôm qua gặp được Sài Hiền rồi.”
“Cái gì? !”
Thanh âm Thánh tử đột nhiên cất cao.
Mộ Nam Chi cũng nhìn lại.
Hứa Thất An mang chuyện tối hôm qua giản lược nói một lần, đương nhiên, xóa đi đoạn lên giường của Thánh tử cùng Sài Hạnh Nhi, cũng không phải muốn giữ thể diện cho gã đàn ông tồi, mà là như thế sẽ tỏ ra “Từ Khiêm” không có giá.
Lý Linh Tố vừa xoa lưng, vừa nghiêm túc nói:
“Ta vẫn không tin Hạnh Nhi sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng như tiền bối nói, nàng quả thật hiềm nghi lớn nhất. Nhưng hiềm nghi chỉ là hiềm nghi, không tìm thấy chứng cớ, thì không thể chứng minh nàng là hung phạm phía sau màn.
“Mọi thứ Sài Hiền nói, không phải cũng đều là lời nói một phía của hắn sao.”
Hứa Thất An “ừm” một tiếng, ăn bánh bao thơm mềm, nói:
“Cho nên bây giờ nhân vật mấu chốt là Sài Lam, mặc kệ sống hay chết, đều phải tìm được cô ấy. Mặt khác, ngươi đi Sài phủ hỏi tình huống đêm đó xảy ra chuyện. Lí do thoái thác của Sài Hạnh Nhi, lí do thoái thác của Sài Hiền, cùng với lí do thoái thác của con em Sài phủ, ba bên đối chiếu, xem có thể tìm ra dấu vết để lại hay không.
“Ngày mai chính là đồ ma đại hội, đến lúc đó yên lặng xem biến hóa đi.”
Tăng nhân Phật môn Tịnh Tâm và Tịnh Duyên làm đại biểu cũng nhúng tay việc này, như vậy hắn bây giờ chuyện hàng đầu, thật ra không phải điều tra rõ chân tướng vụ án, mà là tìm được Sài Hiền, rút lấy long khí.
Nếu không, một khi bị Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên phát hiện Sài Hiền là kí chủ long khí, chắc chắn mang hắn độ vào Phật môn.
Lấy tu vi bây giờ của hắn, cùng với uy lực phù đồ bảo tháp, muốn đối phó đám hòa thượng này, chỉ có thể nói tỷ lệ 50-50.
Đối phương không làm gì được hắn, hắn cũng không giết được đối phương.
Mấu chốt là, Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên có lẽ có được biện pháp liên lạc Độ Nan Kim Cương, kéo dài quá lâu, hắn có lẽ sẽ trực diện một gã tam phẩm, thậm chí là La Hán.
“Đúng rồi, đồ ma đại hội ngày mai cử hành ở sông Tương ngoài thành.” Lý Linh Tố nói.
p/s: hôm nay thi 2 môn, đầu óc mệt mỏi, lên chương trễ.