Tứ chi của mèo có đệm thịt thật dày, chạy trên đất phẳng, lặng yên không một tiếng động.
Cho dù là cao thủ tai thính mắt tinh, nếu không cẩn thận nghe, cũng không có khả năng bắt giữ được động tĩnh mèo mướp di chuyển.
Đương nhiên, cho dù nghe được, cũng sẽ không có ai để ý một con mèo hoang.
Hứa Thất An ở Sài phủ nửa ngày, đối với chỗ ở của Sài Hạnh Nhi, chỉ biết đại khái phương vị.
Mèo mướp “hoàn toàn không có mục đích” ở nội viện đi một chút dừng một chút, không bao lâu, rốt cuộc tìm được khuê phòng của Sài Hạnh Nhi, đó là một tòa tứ hợp tiểu viện, trong sương phòng của nhà chính, ánh nến lay động.
Mèo mướp ở dưới mái hiên chậm rãi đi, đi đến cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe.
“Lý lang, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi về Tương Châu, thật là vì ta sao?”
Trong phòng ngủ ánh nến sáng ngời, giọng nói bình thản dễ nghe của Sài Hạnh Nhi, từ trong khe cửa truyền ra.
“Đương nhiên!”
Lý Linh Tố giọng trầm thấp mà sâu sắc: “Ta từng nói, người có vướng bận là không đi xa được, cho dù hắn ở chân trời góc biển, nhưng sớm hay muộn có một ngày sẽ trở lại bên cạnh người yêu.”
“Vậy ngươi thề, về sau không rời khỏi ta nữa.”
“Hạnh Nhi, nàng biết ta là lãng tử...”
Lý Linh Tố đổi giọng: “Nhưng nàng nếu nguyện ý đi theo ta, ta thề đời này tuyệt không rời khỏi nàng.”
Nói dối!
Mèo mướp nói thầm trong lòng, gã đàn ông tồi này, biết rõ đối phương sẽ không ở thời điểm mấu chốt này, bỏ lại Sài gia cùng hắn đi xa chân trời, mới cố ý nói như vậy.
Nó không nhìn thấy tình huống bên trong, vóc dáng con mèo cũng không cao tới cửa sổ, không thể chọc cái lỗ xem xét, với lại, một con mèo ghé vào bên cửa sổ nhìn lén, một màn này cũng quá kỳ quái rồi.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có vấn đề.
Cho nên mèo mướp tao nhã ghé vào cửa, dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe lén.
Sài Hạnh Nhi thở dài một tiếng: “Lý lang, Sài gia gặp biến cố lớn này, ta sao có thể đi theo ngươi?”
Giọng Lý Linh Tố nhẹ nhàng vang lên: “Ta có thể ở lại chỗ này chờ nàng, đợi xong việc Sài phủ, chúng ta cùng nhau lưu lạc giang hồ.”
Trong phòng nhất thời im lặng, có tiếng Sài Hạnh Nhi bình thản:
“Lý lang, không phải là ta không muốn theo ngươi lưu lạc chân trời, chỉ là thế đạo này, nếu có thể an bình vui vẻ, cần gì lang bạc kỳ hồ. Sài gia tuy gặp đại nạn này, nhưng đối với chúng ta mà nói, lại há không phải cơ hội tốt.”
“Nàng, có ý tứ gì?”
Giọng Lý Linh Tố thay đổi một chút.
“Đại ca của ta chỉ có ba đứa con trai, trưởng tử chết non, thứ tử bình thường vô năng, con út là kẻ ăn chơi, chỉ biết hưởng phúc. Hôm nay Sài Hiền đại nghịch bất đạo, làm ra việc ác bực này. thân phận gia chủ Sài gia, về sau chỉ có thể là ta làm.”
Sài Hạnh Nhi dịu dàng nói: “Lý lang, chỗ duy nhất ta không đủ, chính là chưa có con nối dõi. Ngươi ở lại Tương Châu được không, tương lai con của chúng ta, chính là gia chủ Sài gia.”
Lý Linh Tố chưa trả lời, im lặng hồi lâu, chậm rãi nói:
“Hạnh Nhi, nàng nói cho ta biết, chuyện Sài Hiền, thật sự không quan hệ với nàng?”
“Ngươi không tin ta?” Giọng Sài Hạnh Nhi hơi thay đổi.
“Ta tất nhiên là tin nàng, chỉ là án này rất kỳ quái, ta lúc ấy lại không có mặt...”
Lý Linh Tố còn chưa nói xong, liền bị Sài Hạnh Nhi ngắt lời, lạnh như băng nói: “Ta mệt rồi.”
Lý Linh Tố thở dài, liền nói ngay: “Nàng nghỉ tạm cho tốt, ta về phòng trước.”
Vài giây sau, mèo mướp ngoài cửa bỗng nhiên nghe thấy tiếng “phốc” ngã xuống đất, tựa như có người ngã xuống, sau đó truyền đến thanh âm chấn động lại ngạc nhiên của Thánh tử:
“Hạnh Nhi, nàng...”
Trong lòng mèo mướp Hứa Thất An rùng mình, biết hắn trúng độc rồi.
Sài Hạnh Nhi vì sao phải hạ độc Thánh tử? Bản thể của ta ở khách sạn, căn bản không chạy tới cứu người được. Đúng rồi, có thể đi tìm hòa thượng Phật môn, xua hổ nuốt sói...
Ý niệm lóe lên, hắn nghe thấy Sài Hạnh Nhi lặng lẽ thở dài:
“Lý lang, ngươi thay đổi rồi, đổi thành ngươi trước kia, sẽ không để ý tất cả ôm lấy ta, an ủi ta. Nhưng ngươi bây giờ chỉ muốn rời khỏi. Ngươi quên thề non hẹn biển lúc trước rồi sao, quên ngươi vì lấy lòng ta, không để ý sinh mệnh nguy hiểm xâm nhập Thiên Tuyệt cốc?
“Là cái gì khiến ngươi thay lòng rồi?”
Không, cô nương, hắn không phải thay lòng, hắn chỉ là thận yếu rồi... Hứa Thất An lấy phương thức nói nhảm, ở trong lòng trả lời vấn đề của Sài Hạnh Nhi.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Lý Linh Tố dịu đi, giọng điệu bình tĩnh, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
Thấy Thánh tử chưa thất kinh, Hứa Thất An tính quan sát một lát nữa, dù sao đưa tới tăng nhân Tây Vực di chứng cực lớn, sẽ bại lộ thân phận Lý Linh Tố, do đó bại lộ thân phận của hắn, mấu chốt là, hắn bây giờ còn chưa xác định Độ Nan Kim Cương ở nơi nào.
Sài Hạnh Nhi nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là muốn sinh đứa con cho ngươi, ông trời ở lúc này mang ngươi đưa đến chỗ ta, an bài thỏa đáng, ta rất vui vẻ.”
“Vậy ngươi cần gì phải dùng độc?”
“Bởi vì ở trước đó, ta hỏi ngươi ba vấn đề. Ngươi nếu nói dối, hoặc không trả lời, ta liền cắt mệnh căn của ngươi.”
Khi nói chuyện, Hứa Thất An nghe thấy tiếng kéo khép mở, cùng với giọng Lý Linh Tố run run: “Vấn đề gì?”
Cái này con mẹ nó là Hoạn Thư à... Mèo mướp Hứa Thất An nhe răng, theo bản năng khép lại hai chân, sau đó phát hiện nhập vào là con mèo cái.
Hắn đột nhiên liền chờ mong chi tiết đến tiếp sau.
“Ngươi có yêu ta không?” Sài Hạnh Nhi nhẹ nhàng nói.
“Tự nhiên, lòng ta đối với nàng, trời đất có thể chứng giám. Nếu có nửa phần giả ý, để ta trọn đời không thể siêu sinh.” Lý Linh Tố lớn tiếng nói.
“Tuy ta đối với Hạnh Nhi tràn đầy tình si, nhưng nàng làm sao biết ta nói là nói thật?” Lý Linh Tố cười khổ nói.
“Lý lang, ngươi không cần thử, nói thật với ngươi đi, ta ở trong rượu ngươi vừa rồi uống đã hạ Tình Cổ, ngày đó ngươi không từ mà biệt, ta đau lòng muốn chết, tự mình đi Nam Cương, hướng Tình Cổ bộ cầu được Tình Cổ.
“Ngươi nếu thật lòng yêu ta, Tình Cổ sẽ không cắn trả, ngược lại, thì khổ không muốn sống nữa. Ngoài ra, mẫu cổ ở trong cơ thể ta, vấn đề ta hỏi, ngươi cũng không thể nói dối.”
Ta, ta đời này là bát tự không hợp với Tình Cổ sao... Lý Linh Tố sắc mặt tái nhợt.
Sài Hạnh Nhi thản nhiên nói: “Vấn đề thứ hai, ngươi còn có yêu nữ nhân khác không?”
Ồ! ‘Đinh đinh’ của Thánh tử không giữ được rồi... Mặt mèo của Hứa Thất An khó nén ý cười.
Dù sao Thánh tử chỉ cần không có nguy hiểm tính mạng, vấn đề khác liền không lớn. Đối với một gã đàn ông tồi mà nói, gà bay trứng vỡ là trừng phạt tốt nhất.
Lý Linh Tố chưa trả lời nàng.
Sài Hạnh Nhi nheo mắt, ngồi xổm xuống ở bên người hắn, nhẹ nhàng nói: “Lý lang vì sao không trả lời ta?”
Lý Linh Tố thở dài nói:
“Ta chỉ là cảm thấy bi thương, lúc trước chúng ta mới gặp, trong nháy mắt nhìn thấy nàng, ta liền ở trong lòng âm thầm thề, nàng là nữ nhân ta tương lai muốn thủ hộ, sủng ái. Ta vâng theo ý chí mà làm, lại chưa truy cứu nguyên nhân.
“Hôm nay ta mới biết, thì ra nàng thiếu là cảm giác an toàn, chính bởi vì như thế, lúc trước ta mới sẽ không để ý tất cả muốn thủ hộ nàng. Nghĩ đến ta ngày đó đi không từ giã, đối với nàng đả kích thật lớn nhỉ. Ài, ngàn sai vạn sai đều là ta sai. Trừ nàng, nữ nhân khác ta từng gặp, như mẫu thân của ta.
“Hạnh Nhi, ta rất may mắn mình ở lúc này trở về, cùng nàng đối mặt mưa gió Sài gia.”
Trừ mẫu thân rồi sao nữa, ngươi nói cho rõ ràng, cừ thật, trong cả đống lớn lời tâm tình xen lẫn một câu trả lời nửa thật nửa giả, cho rằng như vậy có thể giấu được người khác? Mèo mướp Hứa Thất An giận dữ.
Keng!
Kéo rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng Sài Hạnh Nhi vui mừng mà khóc: “Lý lang, Lý lang...”
...