So sánh với hắn, mọi người càng nguyện ý tin tưởng lời của người tới từ nơi khác hơn.
Lý bộ đầu tư thái làm việc công: “Bớt nói nhảm, theo chúng ta về nha môn. Huyện lão gia nhìn rõ mọi việc, chưa bao giờ oan uổng cho ai.”
Đột nhiên, tiếng ngựa hí cao vút truyền đến, cùng với tiếng kêu thảm thiết.
Mọi người chạy ra khỏi khách sạn, chỉ thấy trên con đường rộng rãi, vài tên hán tử đang dốc sức chế phục một con tuấn mã, hai hán tử phụ trách kéo dây cương, một hán tử khác ý đồ cưỡi lên.
Nhưng bị con ngựa cái nhỏ đá hậu một cú thật đẹp, đá bay ra ngoài, hấp hối nằm ở trên mặt đất, trong miệng mũi trào ra máu tươi.
Chu Nhị vừa kinh vừa hỉ, con ngựa này so với hắn tưởng tượng càng có linh tính hơn, lòng tham rực cháy, cao giọng nói:
“Lý bộ đầu, hắn thả ngựa hành hung, tội thêm một bậc.”
Mộ Nam Chi nghe vậy, chống hông, cười lạnh nói: “Các ngươi không trêu vào nó, nó sẽ làm bị thương người ta? Rõ ràng là các ngươi muốn trộm ngựa.”
Mộ Nam Chi bởi vì giá trị nhan sắc quá kém, bị mọi người bỏ qua.
Lý bộ đầu cau mày: “Con ngựa này cũng là đồng phạm, hết thảy đều phải mang đi, vừa rồi là hắn thổi huýt gió, khống chế ngựa hành hung, tội thêm một bậc.”
Chu Nhị nhất thời lộ ra nụ cười: “Lý bộ đầu xử án như thần, mọi người nói đúng không?”
Các hán tử phía sau hắn đều cười to.
Người đi đường bên đường đều xúm lại, chỉ trỏ, châu đầu ghé tai.
“Chu Nhị lại muốn cấu kết lũ quan xấu này bắt chẹt ai?”
“Tựa như là người nơi khác tới.”
“Ồ, người nơi khác tới à, vậy hắn xui xẻo rồi.”
“Chu Nhị hoành hành quen rồi, không ai có thể trị hắn, đầu năm Triệu chưởng quầy của cửa hàng tơ lụa bị Chu Nhị bắt chẹt hai trăm lượng, không phục, đi nha môn cáo trạng, nhưng huyện thái gia cùng Chu Nhị là quan hệ mật thiết. Triệu chưởng quầy liền chạy đi Ung Châu thành tố cáo, kết quả bị đánh một trận đưa về, cửa hàng về sau cũng bị Chu Nhị xâm chiếm.”
“Nhỏ giọng chút, đừng để bị nghe thấy, xui xẻo đó.”
“Hừ, huyện Phú Dương chúng ta không có Hứa Ngân la, bằng không Chu Nhị ác bá như vậy, đã sớm bị chém rồi.”
Đây là quan lại nhỏ gây họa à, ở tiểu địa phương, hoàn toàn có thể làm được giày vò dân chúng, tác oai tác quái... Hứa Thất An thính lực rất mạnh, nghe dân chúng nghị luận, không biết sao nhớ tới Ngụy Uyên từng muốn sửa trị quan lại nhỏ.
Lý bộ đầu hừ nói: “Thất thần làm cái gì, mang mắt ngựa bịt lại.”
Bịt mắt, ngựa sẽ đi theo người.
Một bộ khoái lập tức cởi sai phục, vung tay trải ra, chạy về phía con ngựa cái nhỏ.
Con ngựa cái nhỏ liên tục lui về phía sau, ngại là cương ngựa bị hai hán tử hợp sức giữ chặt, không thể giãy thoát.
Nó hí dài không dứt.
“Kêu cái gì, kêu nữa tao chém mày.”
Gã khoái thủ này người vừa uy hiếp, vừa mang áo chụp lên đầu con ngựa cái nhỏ.
Nhưng hắn chưa thể thành công, bởi vì một hạt bạc vụn bắn ra, đánh nát xương bánh chè của hắn.
Khoái thủ lúc tức thân thể mất cân bằng, lảo đảo quỳ rạp xuống đất, rồi sau đó ôm đầu gối be bét máu kêu thảm thiết.
Hắn về sau cũng là người thọt rồi.
Xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên, người đi đường không ngờ người nơi khác tới này cương liệt như thế, vậy mà lại ra tay đánh bị thương nặng khoái thủ của nha môn.
“Còn dám hành hung đả thương người!”
Lý bộ đầu dựng thẳng lông mày, rút ra bội đao phổ thông.
“Lý bộ đầu, chúng ta đến giúp ngươi.”
Chu Nhị cười lạnh liên tục, từ sau lưng rút ra một thanh đao lưỡi hẹp dài bằng cánh tay, đám thủ hạ của hắn nhao nhao noi theo, rút ra đao hình thức giống nhau.
Hẳn là Hứa Thất An vừa rồi một chiêu đó, khiến đám người Lý bộ đầu ý thức được hắn có vài phần bản lãnh, chưa lập tức vây lên, mà là cầm đao, vòng quanh hắn chậm rãi xoay quanh, bước nhỏ di chuyển tới gần.
Lúc khoảng cách hai bên không đủ một trượng, Lý bộ đầu nổi giận gầm lên một tiếng, ra sức chém ra bội đao.
Hắn có chút tu vi trong người, một đao chém xuống, tiếng xé gió vang từng đợt.
Người khác ùa lên.
Hứa Thất An nâng tay, nhẹ nhàng bâng quơ đoạt lấy đao của Lý bộ đầu, trở tay đặt lên cổ đối phương, nói:
“Cấu kết ác bá, hại dân chúng, chém!”
Lưỡi đao xẹt qua, một cái đầu người lăn lông lốc, hai mắt trừng trừng.
Máu tươi như suối phun.
Hai gã khoái thủ, cùng với đám người Chu Nhị lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, người nơi khác tới này vừa rồi ra tay rất bình thường, chỉ có đoạt đao chém đầu hai cái động tác, cái này làm bọn hắn không phân biệt rõ người nơi khác tới rốt cuộc là cao thủ, hay là Lý bộ đầu nhất thời sơ ý.
Lúc này, Chu Nhị thấy người nơi khác tới xoay người, nhìn về phía mình.
Trong nháy mắt này, cảm xúc sợ hãi nổ tung ở trong lòng, trái tim hắn hung hăng co giật một phen, lạnh lùng nói:
“Ngươi dám giết bộ đầu nha môn, đây là tội chết...”
Hứa Thất An không để ý tới, mang theo bội đao loang lổ vết máu, vững bước tới gần Chu Nhị.
Chu Nhị hoảng sợ liên tục lui về phía sau, cái tay cầm đao lưỡi hẹp khẽ run rẩy, ngay sau đó, sợi dây căng cứng trong lòng hắn đứt đoạn, xoay người bỏ chạy.
Phốc!
Lại một hạt bạc vụn bắn nhanh, đánh nát xương bánh chè hắn.
Bởi vì quán tính, Chu Nhị nặng nề ngã xuống đất, tiếp theo, hắn thấy một đôi giày màu đen đứng ở trước mắt.
Ngẩng đầu nhìn, người nơi khác tới kia cũng đang lạnh lùng quan sát, “Khi nam phách nữ, chém!”
Lại một cái đầu người lăn lông lốc.
Trên xác Chu Nhị, một con rồng vàng nhỏ nhợt nhạt chạy ra, cưỡi mây đạp gió, giống như muốn theo gió mà đi.
Hứa Thất An lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, mặt gương nhắm con rồng vàng nhỏ, trong miệng mặc niệm pháp quyết.
Con rồng vàng nhỏ hóa thành ánh sáng vàng nhỏ vụn, bị hút vào trong gương.
Tất cả cái này, người thường mắt thịt không thể thấy.
Hai gã khoái thủ, cùng với thủ hạ của Chu Nhị nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch, đao lưỡi hẹp trong tay “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Hứa Thất An ngoái đầu nhìn lại, “Vẽ đường cho hươu chạy, chặt tay.”
Mười mấy cánh tay rơi xuống.
Mười mấy hán tử ôm cánh tay, kêu thảm thiết không dứt.
Làm xong tất cả cái này, hắn dắt con ngựa cái nhỏ, mang theo Mộ Nam Chi, hướng cuối phố dài bước đi.
Qua một lúc, có người run giọng nói: “Chu Nhị đã chết.”
Hắn đột nhiên kích động hẳn lên, cao giọng hô:
“Chu Nhị đã chết!”
Sự yên tĩnh bị đánh vỡ, đám người sôi trào hẳn lên.
Rõ ràng là một màn tanh máu đến cực điểm, người đi đường bên đường lại vỗ tay tỏ ý vui mừng, phấn chấn không thôi.
“Cẩu tặc này rốt cuộc đã chết.”
“Phi, xứng đáng! Đụng tới người không thể trêu vào đi.”
“Chết chưa hết tội, chết chưa hết tội.”
“Người nơi khác tới là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa.”
...
Ngoài thành, sau khi cứu ra tiểu phụ nhân, Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ, ở trên đường cái chạy như điên.
Mộ Nam Chi dựa vào trong lòng hắn, thân thể xóc nảy, đứt quãng nói:
“Chậm, chậm một chút, ngươi quá nhanh rồi...
“Chúng ta đây là chạy trốn sao?”
Hứa Thất An chuyên chú rong ruổi, nói: “Bằng không thế nào? Ở lại trong khách sạn chờ huyện thái gia điều binh tới bao vây tiễu trừ, sau đó lại giết sạch? Chúng ta bây giờ là người giang hồ, làm là chuyện giang hồ.”
Mộ Nam Chi thở hổn hển: “Chuyện giang hồ?”
“Mười bước giết một người, ngàn dặm chẳng níu chân, xong việc phẩy tay áo, ẩn sâu thân cùng danh.”
Khoái ý ân cừu, gặp chuyện bất bình rút đao chém người.
Đây là giang hồ.