Thời gian chuyển dời về phía trước, đại khái hai khắc đồng hồ trước, nha môn Đả Canh Nhân.
Bịch bịch bịch... Hứa Thất An mắc áo xanh đạp cầu thang, chậm rãi xuống lầu, xung quanh là một đám lại viên vẻ mặt phức tạp.
Hạo Khí Lâu trên bản chất là địa điểm Ngụy Uyên làm việc, trong lầu có rất nhiều lại viên cùng người nhiều mưu trí truyền tin tức, phân tích tình báo.
Viên Hùng tân quan nhận chức ba cây đuốc, chỉ kịp đốt tới Đả Canh Nhân, lại viên trong Hạo Khí Lâu tạm thời chưa bị lan đến, nếu Viên Hùng chưa chết, cây đuốc này sớm hay muộn sẽ đốt tới trên đầu bọn họ.
Bởi vì bọn họ đều là đoàn đội tâm phúc của Ngụy Uyên.
Chỉ là không ngờ, Viên Hùng hôm qua vừa tiếp nhận chức vụ của Ngụy Công, vào làm chủ Hạo Khí Lâu, hôm nay đã chết trong tay Hứa Thất An.
Các lại viên đứng đầy chỗ ngoặt của mỗi một tầng, yên lặng nhìn hắn, nhìn bộ áo xanh này chậm rãi xuống lầu.
Trong từng đôi mắt, có sùng kính, có bi thương, có cảm động, ngấn lệ lóe lên.
Những ngày qua triều cục biến hóa, hôm qua nha môn Đả Canh Nhân xảy ra chuyện, bọn họ mắt thấy, lòng hiểu.
Bề ngoài không nói gì, trong lòng tất nhiên có oán hận.
Nhưng, người trong tay có thể cầm bút, không cầm nổi đao. Kẻ có thể cầm đao, lại không nắm được dũng khí lướt qua đó.
Ngụy Công tọa trấn Đả Canh Nhân hai mươi mốt năm, kẻ nhận ân huệ của hắn chỗ nào cũng có, bây giờ hắn đã chết, kết đảng cây đổ bầy khỉ tan, các đảng phái thờ ơ lạnh nhạt.
Đến cuối cùng, là người trẻ tuổi vào Đả Canh Nhân không đến một năm này, vì y mà nổi giận.
Các lại viên nhìn hắn, trong trầm mặc ấp ủ bi thương.
Hứa Thất An ra khỏi Hạo Khí Lâu, tới trước xác Viên Hùng, rút đao, cắt lấy đầu của gã, xách ở trong tay.
Ngươi muốn khiến Ngụy Công thân bại danh liệt, ta không đáp ứng!
Các lại viên chạy ra khỏi Hạo Khí Lâu, chen chúc ở ngoài lầu.
Khi Hứa Thất An xoay người rời đi, phía sau truyền đến một tiếng nghẹn ngào: “Hứa Ngân la? Ngươi trốn đi...”
Là tiểu thị vệ trực ở trước Hạo Khí Lâu.
“Hứa Ngân la, đi đi, ngươi đi đi.”
“Hứa Ngân la, vứt đầu người, mau đi đi.”
“Xin ngươi đó...”
Bọn họ tựa như đã đoán được cái gì, đều tự phát ra thanh âm của mình.
Sóng âm ồn ào, lại từng chữ từ trong tim.
Bước chân Hứa Thất An tạm dừng một chút, trực tiếp rời đi.
Hắn trầm mặc đi về phía ngoài nha môn. Ven đường, ánh mắt các Đả Canh Nhân đều tập trung ở trên người hắn. Không ai nói chuyện, cũng không ai dám ngăn cản.
Từng ánh mắt dừng ở phía sau hắn, sau đó chuyển hướng cái đầu bị xách theo kia.
Mọi người nhao nhao biến sắc.
Bộ áo xanh kia rất nhanh rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, dọc theo phố dài đi hướng hoàng cung.
Trong trầm mặc, có Ngân la run giọng nói: “Không thể như vậy.”
Xâm nhập nha môn giết người, sau khi xong việc chưa lập tức rút lui, mà là xách đầu ra ngoài, đi hướng hoàng thành...
Có người đột nhiên thét to: “Hắn muốn đi hoàng cung nháo!”
“Như vậy không được. Ngụy Công không còn nữa, không có ai có thể giống lần trước bảo hộ hắn như vậy. Hắn giết Viên Hùng, đây là tội lớn tịch thu tài sản và giết cả nhà, không thể quậy nữa. Phải chạy nhanh.”
“Ai có thể ngăn hắn, không ngăn được hắn.”
Quá xúc động rồi, lần trước hắn có thể giết quốc công, là vì có Ngụy Công, có chư công liều chết can gián, đám văn võ bá quan này ở phía trước chống đỡ áp lực, hắn mới có thể toàn thân mà lui.
Tình huống lần này khác, hắn dám quậy, tuyệt đối sẽ đưa tới quân đội cùng cao thủ trấn áp.
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu xách đao, dẫn đầu đuổi theo ra.
Đả Canh Nhân còn lại nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải.
“Chúng ta, có vợ con già trẻ, không thể xúc động.”
“Chỉ, chỉ đi xem chút, chỉ là xem chút.”
“Tóm lại không thể cái gì cũng không làm.”
Về phần đến lúc đó ứng đối như thế nào, bọn họ cũng chưa nghĩ ra.
Sau khi tìm lý do cho bản thân, có người cất bước, chạy ra khỏi nha môn.
Tiếp theo, một người hai người... Chen chúc mà ra.
...
Giờ Mão một khắc, thu lạnh sương dày, đại đa số dân chúng còn chưa dậy.
Trước sạp ăn sáng tên đường, một vị chủ sạp hai tay bưng sữa đậu nành nóng hầm hập, đi về phía thực khách bên cạnh bàn.
Một khắc nào đó, hắn nhìn về phía mặt đường, trợn to mắt, bát to trong tay rơi xuống đất vỡ tan, sữa đậu nành nóng bỏng tung tóe đầy đất.
Các thực khách theo ánh mắt hắn nhìn lại, trong nắng sớm mơ hồ, một người áo xanh cầm đao mà đi, tay trái cầm lấy một cái đầu.
Phía sau hắn, gần trăm vị Đả Canh Nhân đi theo.
Chủ sạp chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thực khách: “Đó có phải Hứa Ngân la hay không?”
“A, hắn chính là Hứa Ngân la?”
Cũng có người chưa từng thấy chân dung Hứa Ngân la.
“Không, không sai, là hắn, là Hứa Ngân la, hắn muốn làm gì vậy?”
“Trên tay xách cái đầu, á, Hứa Ngân la lại sắp giết tham quan sao?”
“Phía sau nhiều Đả Canh Nhân như vậy đi theo...”
Bán hàng rong bên đường, người gánh hàng sớm vào thành, cùng với bộ phận dân chúng ra ngoài làm việc, may mắn nhìn thấy một màn này.
Ở lúc phát hiện Hứa Ngân la dọc theo trục đường chính, hướng tới phương hướng hoàng thành đi, dân chúng ở bên cạnh xem không khỏi trao đổi với nhau.
“Đầu người trong tay Hứa Ngân la xách là ai?”
“Ai biết được, khẳng định không phải người tốt, nếu không Hứa Ngân la sẽ không giết hắn. Tình huống thanh thế lớn như vậy, ta nhớ rõ một lần trước còn là ở chợ bán thức ăn chém hai gã quốc công, đáng tiếc lần đó ta không tận mắt chứng kiến...”
Thanh âm đột nhiên dừng lại.
Vài giây sau, có người thét to: “Theo sau, theo sau nhìn xem.”
Dân chúng vốn chỉ là ngạc nhiên, đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, lập tức gọi bạn kéo bè, xa xa bám theo ở phía sau Đả Canh Nhân.
Dọc đường, người qua đường chỉ trỏ, hỏi thăm lẫn nhau.
“Ầm ĩ gì vậy?”
“Các ngươi theo đám Đả Canh Nhân này làm chi.”
Dân chúng trong đội ngũ nói: “Người cầm đầu là Hứa Ngân la, chưa nhận ra sao? Mắt chó các ngươi mù rồi.”
“Chớ nói lời thừa, chúng ta cũng không biết, đi theo xem náo nhiệt là được. Đừng quên, Hứa Ngân la lần trước hưng sư động chúng như vậy, là vụ án tàn sát cả thành Sở Châu.”
Dân chúng không biết gì cả kinh biến sắc, vì thế gia nhập đội ngũ.
...
Hoàng thành, trên tường thành.
Vũ Lâm vệ trấn thủ cửa nam, xa xa thấy trục đường chính rộng rãi có đám đông ùa đến, quan sát, tất cả đều là đầu người.
Một người áo xanh cầm đầu, sau đó là trăm vị Đả Canh Nhân, cuối cùng là dân chúng rời rạc.
Đội ngũ gần ngàn người, kinh thành phồn hoa giàu có và đông đúc, dân chúng phổ biến lười biếng, dậy khá muộn, hơn nữa theo mùa thu trôi đi, thời tiết chuyển lạnh, không phải bị ép bởi sinh kế gia đình, lúc này đều còn trong giấc mộng, triền miên cùng ổ chăn ấm áp.
Bởi vậy, có thể lôi kéo đại đội ngũ gần ngàn người, ở lúc này, đã rất hiếm thấy.
Các Vũ Lâm vệ rất nhanh không nhìn dân chúng nữa, lưu luyến một lát ở trên người trăm vị Đả Canh Nhân, thẳng tắp tập trung người áo xanh cầm đầu kia.
Tiền Ngân la Hứa Thất An, bên hông giắt đầu người.
Thống lĩnh Vũ Lâm vệ nam thành sắc mặt nghiêm túc dặn dò: “Làm nóng hỏa pháo, chuẩn bị nỏ tiễn, nghe lệnh ta...”
Đối mặt đại sát tinh này, coi trọng như thế nào đi nữa cũng không đủ, hơn nữa gần đây thế cục khẩn trương, triều đình muốn trị tội Ngụy Uyên, thời điểm mấu chốt này, Hứa Thất An là kẻ thiện thì không đến, kẻ đến thì không thiện.
Vị thống lĩnh Vũ Lâm vệ này đứng ở đầu tường quát: “Hoàng thành trọng địa, kẻ không liên quan dừng lại.”
Khi nói chuyện, hắn nâng tay, Vũ Lâm vệ đầu tường hoặc điều chỉnh họng pháo, làm nhắm mang tính thị uy.
Hoặc nâng lên nỏ quân đội, kéo cung cứng.
Chỉ chờ trưởng quan ra lệnh một tiếng, phát động công kích.
Người áo xanh kia quả nhiên ngừng lại.
Thấy thế, thống lĩnh Vũ Lâm vệ nhẹ nhàng thở ra, Ngụy Công chết, người trẻ tuổi kiệt ngạo này cũng không thể không thu liễm tính tình coi trời bằng vung.
Lúc này, hắn thấy Hứa Thất An tháo cái đầu bên hông xuống, giơ lên cao cao, quát to:
“Hai mươi mốt năm trước, Ngụy Uyên dẫn quân xuất chinh Sơn Hải quan, cùng yêu man, nam man cùng Vu Thần giáo quyết chiến Sơn Hải quan, đại thắng mà về. Trận này nếu không có Ngụy Uyên, thì không có Đại Phụng. Nhưng, công cao chấn chủ, hoàng đế không chứa nổi, bị ép phế bỏ tu vi, đoạt đi binh quyền, khuất phục ở triều đình.”
Đả Canh Nhân phía sau vẻ mặt khó chịu, tỏ sự bất bình cho Ngụy Công.
Trong dân chúng, người trẻ tuổi cũng không có quá nhiều cảm xúc, lớn tuổi thì biết Hứa Ngân la nói là lời thật.
Thống lĩnh Vũ Lâm vệ nheo mắt, tay nâng như trước.
“Hôm nay sau hai mươi mốt năm, Ngụy Uyên dẫn quân xuất chinh Vu Thần giáo, hôn quân sợ hắn khải hoàn, khó có thể áp chế, xâu chuỗi gian thần, cắt đứt lương thảo của mười vạn đại quân, ở Tĩnh sơn thành liên thủ Vu Thần giáo, giết Ngụy Uyên, diệt quân đội.
“Sau, cùng gian thần Viên Hùng hợp mưu, bôi nhọ danh hắn, hủy dự hắn, chà đạp thắng lợi mười vạn đại quân lấy mạng đi liều đổi lấy.”
Thanh âm cao vút vang dội, từng tiếng truyền vào trong tai dân chúng.
Bọn họ nghe mà ồ lên, xôn xao.
Đại quân xuất chinh Vu Thần giáo thương vong thê thảm nặng nề, đây là đề tài câu chuyện gần đây cả thành râm ran, ngay cả những người buôn bán nhỏ, khi nghỉ ngơi ghép lại một chỗ uống trà, đều đã giận mắng vài tiếng hoạn quan hỏng việc quốc gia.
Nhưng cùng một sự kiện, từ trong miệng Hứa Ngân la nói ra, lại hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Hoàng đế xâu chuỗi gian thần, cắt lương thảo của đại quân... Liên hợp Vu Thần giáo giết nguyên soái thống quân... Trên đường, phàm là dân chúng nghe được những lời này, trong đầu một mảng lộn xộn.
Hốc mắt các Đả Canh Nhân lập tức đỏ lên, không phải bi thương, mà là phẫn nộ.
Đoạn lời này của Hứa Ninh Yến nếu là là thật, với bọn họ mà nói, đây là tội lỗi không thể chịu được, không thể tha thứ.
“Bắn tên!”
Thống lĩnh Vũ Lâm vệ quát chói tai.
Tiếng dây cung chấn động, tiếng đạn pháo ra khỏi nòng vang lên liền mạch.
Đạn pháo gào thét, mũi tên nỏ bao bọc ánh sáng trắng, toàn bộ bắn về phía Hứa Thất An, không để ý dân chúng bình thường chết sống.
Dân chúng kêu lên sợ hãi, tản ra mà chạy, tìm công sự che chắn tránh né.
Rầm rầm rầm!
Đạn pháo cùng tên nỏ ở giữa không trung nổ tung, giống như gặp khí giới vô hình ngăn trở.
“Ta đau lòng cực điểm, không đành lòng cơ nghiệp sáu trăm năm của tổ tông, bị hủy bởi tay hôn quân gian thần...”
Hứa Thất An nguy nga bất động, hung hăng ném đầu người, tiếng như sấm sét: “Hôm nay, thất phu giận dữ, máu tươi năm bước, thiên hạ đồ tang!”
Đầu tường, hỏa pháo sàng nỏ cất tiếng trả lời nổ tung.
Ném đầu người qua hoàng thành, một bộ áo xanh húc vỡ cổng thành, giết về phía hoàng cung.
...