TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 808: Trong vạn quân lấy đầu tướng địch, khoái chăng! (3)

“Hay!”

Các tướng sĩ vừa chỉ huy thủ thành, vừa lộ ra nụ cười kính nể từ đáy lòng.

Cùng là tứ phẩm, trải qua đánh xuyên trận địa chém giết lâu như vậy, nếu là ta, khí cơ xấp xỉ tiêu hao hơn phân nửa... Trương Khai Thái cảm khái trong lòng, sau đó sửng sốt, hắn vị tứ phẩm thâm niên này còn như thế.

“Nên trở lại rồi, hắn nên trở lại rồi.”

Trương Khai Thái hạ giọng, giọng điệu dồn dập.

Cho dù Hứa Thất An thiên phú dị bẩm, không thể lấy tứ phẩm tầm thường mà đối đãi, nhưng thiên tài như thế nào nữa, trình độ khí cơ cường đại cũng sẽ không mạnh hơn là bao so với tứ phẩm thâm niên.

Nói cách khác, Hứa Thất An bây giờ khí cơ tiêu hao quá nửa, nên trở lại rồi, bằng không, bị Nỗ Nhĩ Hách Gia dẫn đại quân, cao thủ cuốn lấy, thì phải bị tiêu hao chết tươi.

Trước trận, sắc mặt Nỗ Nhĩ Hách Gia chợt âm trầm.

Tứ phẩm, nếu không nhìn lầm, tiểu tử kia tứ phẩm rồi.

Ngũ phẩm không có khả năng giãy thoát dây thừng, khí cơ không có khả năng dư thừa như thế, hắn từng giao thủ cùng Hứa Thất An, đối với thực lực vị nhân vật truyền kỳ Đại Phụng này có vài phần nắm chắc.

Một đêm vào tứ phẩm, đây là thiên phú cỡ nào.

Nỗ Nhĩ Hách Gia mặc kệ là thân phận vua của một nước, hoặc là tu vi song hệ thống tứ phẩm đỉnh phong, đều có một sự tự phụ dưới tam phẩm ngoài ta còn ai. Lúc này phá lệ dâng lên ghen tỵ đối với vị nhân tài mới xuất hiện kia của Đại Phụng.

Danh vọng như mặt trời giữa trưa, kim thân không thể phá vỡ, cùng với thiên phú siêu tuyệt làm người ta sợ hãi.

Người này không giết, mười mấy hai mươi năm sau, chắc chắn trở thành họa lớn trong lòng Vu Thần giáo. Có lẽ, thật đúng là sẽ làm Đại Phụng lại thêm một tên Ngụy Uyên.

Nỗ Nhĩ Hách Gia nheo mắt, đánh giá Hứa Thất An lồng ngực phập phồng, không khỏi cười lên lạnh lẽo.

Một người đánh xuyên trận địa, Hứa Thất An ngươi có bao nhiêu khí cơ có thể sôi trào?

Dưới tam phẩm đều là phàm nhân, phàm nhân thì có cực hạn.

Chờ sĩ tốt mài hết luồng khí phách này, sẽ là lúc hắn chết.

Nỗ Nhĩ Hách Gia có kinh nghiệm sa trường phong phú, ở trong mắt hắn, bây giờ công thành còn không phải mấu chốt, mấu chốt là vây giết Hứa Thất An.

Thủ quân Đại Phụng sĩ khí như cầu vồng, quên cả sống chết, nhân tố lớn nhất chính là họ Hứa luôn sừng sững không ngã.

Giết Hứa Thất An, chẳng khác nào đánh sập tín niệm cùng ý chí chiến đấu của thủ quân Đại Phụng, giống như A Lý Bạch chết, khiến bộ tốt còn lại của Xung Phong doanh hốt hoảng chạy trốn, không còn chiến ý.

Giống như hôm qua Tô Cổ Đô Hồng Hùng chết trận, quân đội Khang Quốc suýt nữa đại loạn.

Nỗ Nhĩ Hách Gia hít sâu một hơi, tiếng như kinh lôi: “Ai có thể chém đầu Hứa Thất An, thưởng ngàn lượng vàng, ăn lộc ngàn hộ. Chặt tay chân, thưởng trăm lượng, ăn lộc trăm hộ.”

ẦM!

Tiếng gầm như nước, liên quân hai nước sôi trào.

Ngàn lượng vàng, tám đời cũng xài không hết.

Ăn lộc ngàn hộ, đó là phong Thiên hộ hầu, ở Viêm Quốc, Thiên hộ hầu là tước vị lớn chỉ ở dưới Vạn hộ hầu, đời đời con cháu, vinh hoa phú quý.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu.

“Phá Trận doanh thỉnh cầu xuất chiến.”

“Kỵ Binh doanh thỉnh cầu xuất chiến.”

“Mạch Đao quân thỉnh cầu xuất chiến.”

“...”

Liên quân hai nước chiến ý bừng bừng, nóng lòng muốn thử, vị võ phu chống đao mà đứng kia, giờ phút này giống như đã là thịt cá trên thớt gỗ, cắn xuống một miếng, liền có thể đời đời con cháu vinh hoa phú quý.

Cho dù không cướp được đầu, cướp cánh tay cũng đủ rồi.

Nỗ Nhĩ Hách Gia sắc mặt ác liệt, vung tay lên: “Chuẩn!”

Đại quân kêu gào ngược lại cứng lại, trong lúc nhất thời đánh giá không chuẩn ý tứ Viêm quân, rốt cuộc là chi bộ đội nào xuất chiến?

Đột nhiên, thống lĩnh Kỵ Binh doanh quát lớn một tiếng: “Theo ta xung phong!”

Một con ngựa đạp bụi mà đi.

Hắn vừa động, kỵ binh phía sau lập tức đuổi theo, đám đông ở trên lưng ngựa lên xuống, khí thế hùng hổ.

Thống lĩnh Mạch Đao quân khẩn trương: “Đều thất thần làm cái gì, xông lên theo lão tử.”

Tướng sĩ Mạch Đao quân ùn ùn hiểu ý, theo thống lĩnh nhà mình lao ra khỏi hàng ngũ.

Ngay sau đó, các bộ đội thỉnh cầu xuất chiến dốc toàn bộ lực lượng, tranh nhau, sợ bị cướp đi quân công.

Những bộ đội chưa thỉnh cầu xuất chiến kia vừa tức vừa vội, như là bị người ta đoạt vợ.

“Cả thảy hai vạn nhân mã, xem ngươi có chết hay không.”

Một thống lĩnh như xả giận xì một tiếng khinh miệt, ảo não vô cùng. Thất phu họ Hứa kia của Đại Phụng nhất định chết không toàn thây, sao vừa rồi không đủ thông minh, không thỉnh cầu xuất chiến, tự dưng làm lợi cho bọn chó đẻ kia.

Đầu tường, tướng lĩnh đám người Trương Khai Thái vẻ mặt điên cuồng thay đổi, ở cao hướng xuống quan sát, chỉ thấy đám đông đông nghìn nghịt tựa như đàn chuột, như thủy triều, bụi bậm cuồn cuộn.

Mà ở phía trước thiên quân vạn mã này, là một bộ áo xanh nhuốm máu.

Một màn này, khiến các tướng sĩ đầu tường da đầu phát tê.

Ực... Một binh sĩ phòng thủ yếu hầu lăn lộn, thấp thỏm lo âu nói:

“Hứa, Hứa Ngân la có thể ngăn được không? Chúng ta, chúng ta xuống cứu người đi.”

“Hứa Ngân la sẽ rút về...”

“Bây giờ mở cổng thành, quân địch dưới thành sẽ chen chúc mà vào, chúng ta căn bản không cứu được người.”

Một sĩ tốt lớn tiếng nói: “Nhưng, cũng không thể nhìn Hứa Ngân la có nguy hiểm không để ý, hắn cần viện binh, cần viện binh...”

Thoạt nhìn, tư thế oai hùng không thể ngăn cản của Hứa Ngân la đã hoàn toàn chọc giận quân địch, dẫn tới việc bọn hắn không để ý trả giá tất cả, cũng muốn chém giết Hứa Ngân la.

Đám binh sĩ phòng thủ rõ ràng thấy, trong bộ đội xung phong đến, có kỵ binh xung trận vô địch; có Mạch Đao quân dưới một đao, người ngựa đều chết; Có Phá Trận quân tay cầm khiên mặc trọng giáp...

Tất cả đều là tinh nhuệ hạng nhất.

Mà những tinh nhuệ này rõ ràng không giỏi công thành, cho nên, đây là hướng về phía Hứa Ngân la.

Cho dù là Hứa Ngân la, đối mặt nhiều bộ đội tinh nhuệ như vậy, cũng đánh không lại nhỉ... Trong lòng các binh sĩ phòng thủ thấp thỏm, sùng bái Hứa Thất An như thế nào đi nữa, lúc này cũng nhịn không được lo lắng, thấp thỏm vì hắn.

Một đám người phía sau lo lắng cho hắn, bản thân Hứa Thất An thì ngược lại, thế mà lại nguy nga bất động, tựa như đang chờ đợi quân địch đến.

Hứa Thất An máu nóng bốc lên rồi... Bao gồm Trương Khai Thái ở trong, trong lòng các võ phu đồng thời sinh ra suy nghĩ này.

Đây không phải là điều hiếm thấy, hệ thống võ phu không như hệ thống khác, theo tu vi tăng cường, tâm niệm cũng sẽ càng ngày càng “coi trời bằng vung”, người lo trước nghĩ sau là không thể thành cao phẩm võ phu.

Căn cứ vào nguyên nhân này, khi giết địch sa trường, rất dễ dàng nhiệt huyết sôi trào, không quan tâm gì, rất nhiều võ phu sẽ giết rồi giết, thân hãm địch doanh, không quay đầu được.

Trong lòng Trương Khai Thái đột nhiên trầm xuống, cảm xúc sợ hãi lo lắng cuồn cuộn ở trong lòng, không để ý bảo vệ hình tượng vô địch của Hứa Thất An để cổ vũ sĩ khí, nhìn về phía các tướng lĩnh:

“Các ngươi ở đây thủ, ta đi cứu Hứa Thất An.”

“Chỉ huy sứ đại nhân, chúng ta đi cùng ngươi.”

Mấy vị tướng lĩnh cao cấp không đồng ý hắn một mình xuất chiến.

Trương Khai Thái lắc đầu:

“Các ngươi ở lại chỗ này, chúng ta đi xuống hết, Nỗ Nhĩ Hách Gia như hổ rình mồi nhất định ra tay. Ta đi cứu Hứa Thất An, ta đi, hắn là hậu bối nha môn Đả Canh Nhân ta, ta phải bảo vệ thay Ngụy Công.”

Một lần này Lý Diệu Chân chưa ngăn trở, sóng mắt lấp lánh nhìn bóng lưng Hứa Thất An. Kim Đan của nàng nói cho nàng, người nọ còn có dư sức, đủ chống đỡ tới lúc Trương Khai Thái đi cứu người.

...