TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 741: Đánh trống (2)

"Ngụy Công, là Ngụy Công a... . ."

"Hai mươi năm, suốt hai mươi năm, cuối cùng đã lại nhìn thấy Ngụy Công lãnh binh rồi."

"Nhiều năm quá rồi, ta đã sắp quên cảnh rạng rỡ Ngụy Công dẫn thiên quân vạn mã tây chinh năm ấy, Ngụy Công a, vì sao sau Chiến dịch Sơn Hải Quan, ngươi lại chìm lỉm trong triều đường, ngươi có biết các huynh đệ năm đó đau lòng thế nào không... . ."

Người trẻ tuổi khó mà hiểu được sự hoài vọng của người thế hệ trước, khó mà hình dung ra nổi chiếc áo xanh kia năm đó sáng ngời rực rỡ thế nào.

Bên đường, Hứa Bình Chí tham gia phụ trách bảo vệ trị an, hông giắt trường đao, ngây ngẩn nhìn theo, ngỡ ngàng như mộng.

"Bách Hộ đại nhân, năm đó ngài cũng có tham gia Chiến dịch Sơn Hải Quan đúng không, Ngụy Công, thật sự thần như vậy hả?"

Một Ngự Đao Vệ trẻ khẽ hỏi.

"Đối với những người chúng ta, có Ngụy Công, là có lòng quân. Ông ấy là người có thể khiến người ta bằng lòng hy sinh vì mình." Hứa Bình Chí thở dài:

"Đám trẻ tuổi thế hệ này của các ngươi sẽ không thể nào hiểu được suy nghĩ của chúng ta năm đó. Nhưng không sao, sớm muộn các ngươi cũng sẽ được thể nghiệm tới thôi. Ừ, chờ đánh xong Vu Thần Giáo sẽ biết."

"Ta nghe nói, Chiến dịch Sơn Hải Quan năm đó, bệ hạ tự mình lên đầu thành đánh trống?" Một Ngự Đao Vệ khác hỏi.

"Chiến dịch Sơn Hải Quan, liên quan đến tồn vong quốc gia, đương nhiên là không giống. Lần này, không có đâu." Hứa Bình Chí đáp với giọng tiếc hận.

Sau lưng Ngụy Uyên, đám lão binh Khương Luật Trung từng đi theo Ngụy Thanh y xuất chinh năm xưa, nghe dân chúng bên đường thảo luận, không khỏi nhớ tới năm đó.

Hồi chiến dịch Sơn Hải Quan, Đại Phụng dồn binh lực của cả nước vào cuộc chiến tranh, cái vị mặc long bào đó tự mình đứng ở đầu thành đánh trống tiễn biệt, vô cùng rạng rỡ.

Nếu bệ hạ lại có thể đánh trống đưa tiễn, thì tốt biết mấy!

Những lão binh năm đó đều thầm mong điều ấy.

Nhưng bệ hạ hôm nay đã không còn là vị minh quân năm xưa, Nguyên Cảnh Đế lúc đó, anh minh thần vũ, chuyên cần với chính vụ, vực dậy tình hình đất nước suy yếu của thời tiên đế.

Bệ hạ bây giờ, mê mệt tu đạo, đã lơ là triều chính nhiều năm.

Đã sớm cảnh còn người mất.

Trên đầu thành, Vương Trinh Văn dẫn đầu quan văn, các Công tước dẫn đầu võ tướng, Thái tử dẫn đầu tông thất, đứng đó xếp thành một hàng, yên lặng nhìn chằm chằm về phía đội ngũ ở cuối con đường chính đang từ từ đi tới.

"Nhớ năm đó, Ngụy Uyên xuất chinh, bệ hạ tự mình leo lên đầu thành, đánh trống đưa tiễn. Mới khiến cho kinh thành trên dưới, vạn chúng một lòng." Vương Trinh Văn cảm khái nói.

Những lão thần đã từng trải qua chiến dịch Sơn Hải Quan, đều thoáng thảng thốt.

"Hèn gì ta còn đang nghĩ sao ở đầu thành không có ai gõ trống, thì ra là không có ai có tư cách đó." Binh bộ Thượng thư bật thốt.

Hai mươi năm trước, ông ta còn chưa phải là quan viên kinh thành, vẫn còn đang nhậm chức ở ngoại địa.

Nghe vậy, mấy người Thái tử, Tứ hoàng tử đều nóng mắt lên, nếu có thể noi theo phụ hoàng năm đó, đánh trống tiễn quân, vậy thì sẽ vô cùng nổi tiếng.

Thế nhưng, đa phần người của tông thất chỉ nghĩ thế thôi, không ai dám làm thật.

Hiện trường có thể làm được chuyện này, chỉ có hai người, một là Đông cung Thái tử, hai là trưởng tử của hoàng hậu - Tứ hoàng tử.

Lâm An đứng cạnh Thái tử mím môi, tưởng tượng đến hình ảnh kia, cả người nhất thời ngây ra:

"Phụ hoàng năm đó, nhất định là trông anh tư vô song."

Thật là muốn được xem cảnh phụ hoàng đánh trống tiễn quân quá!

Hoài Khánh cũng không nén được vẻ mong đợi, vạn chúng chú mục là gì, ánh sáng vạn trượng là gì?

Chính là Trạng nguyên được Kim bảng đề danh cưỡi ngựa du phố; hay là người làm ra danh tác trong kì thi hội. Ngụy Uyên lúc này cũng có thể tính là một, năm đó phụ hoàng mặc long bào lên đầu thành đánh trống vì vạn quân, cũng được tính là một.

Thái tử với Tứ hoàng tử bắt đầu rục rịch.

"Nếu phụ hoàng không đến, vậy để bản cung đánh trống cho, đại quân xuất chinh, sao có thể không có người kích cổ?" Thái tử hưng phấn nói.

Hắn biết làm như vậy nhất định sẽ bị có lời dèm pha, nhưng loại chuyện này không phải là cấm kỵ về mặt lễ chế, dù phụ hoàng có biết, nhiều lắm cũng chỉ không vui thôi, trong khi đó, hắn sẽ thu được danh vọng rất lớn.

Tính toán xong, Thái tử rất là nóng lòng muốn thử.

Tứ hoàng tử nhíu mày, đang định phản bác, đã nghe thấy Hoài Khánh truyền âm: "Tứ ca, ngươi không đủ tư cách."

Tứ hoàng tử nổi nóng truyền âm đáp trả: "Vậy ai có đủ tư cách?"

Trong số các hoàng tử, Tứ hoàng tử có thể nói khá là vượt trội, hắn là thất phẩm võ giả.

Hoài Khánh lắc đầu, không trả lời.

"Thái tử điện hạ!"

Vương Trinh Văn lên tiếng cản, không cho Thái tử đi về phía trống lớn, giọng ôn hòa:

"Bàn về thân phận, ngài làm vậy là không ổn thỏa, sẽ khiến bệ hạ không vui. Bàn về danh vọng, người vẫn còn thiếu chút tư cách. Đối với Ngụy Uyên, ngài cũng thiếu một chút tư cách."

Thái tử nhíu mày: "Vậy theo Thủ phụ đại nhân, ai là người có tư cách?"

Vương Trinh Văn lướt mắt ra phía sau hắn, nhìn chỗ bậc thang, cười: "Người có tư cách tới rồi."

Mọi người đều quay lại nhìn, trông thấy một người trẻ tuổi, hông đeo trường đao, bước chân rất chậm, thị vệ đứng hai bên như gặp phải đại địch, cả người run rẩy, cố gắng muốn rút đao, nhưng làm kiểu gì cũng không rút ra được.

Mắt của Hoài Khánh và Lâm An không hẹn mà cùng lóe sáng.

"Hứa Thất An!"

Ai đó trong nhóm huân quý nghiến răng.

Hứa Thất An không nhìn ai, chỉ khẽ gật đầu chào Vương Trinh Văn, rồi đi thẳng về phía trống lớn.

Ánh mắt Tứ hoàng tử khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn giữ yên lặng.

Thái tử nhìn theo chằm chằm, lúc hắn đi ngang qua, thì tiến lên chặn đường.

"Thái tử ca ca, ngươi mau nhường đường." Lâm An khẽ huých chỏ vào người đại ca.

Bàn về thân phận, Hứa Thất An có làm gì cũng không cần phải cố kỵ phụ hoàng. Bàn về danh vọng, người dân kinh thành ai cũng hoan hô ca tụng hắn, đối với Ngụy Uyên, hắn quá có tư cách rồi khỏi phải bàn... . . . Thái tử khẽ hừ, dịch sang bên.

Hứa Thất An rút cổ chùy, vung tay gõ mạnh.

... . . . . .

"Tùng!"

"Tùng tùng!"

"Tùng tùng tùng... . ."

Đầu thành vang lên tiếng trống, một âm thanh nặng nề vang lên, sau đó là hai tiếng, rồi kế tiếp là tiếng trống dày đặc như mưa, mỗi tiếng trống đều vang vọng đến tận chân trời.

Tất cả mọi người, kể cả Ngụy Uyên, đều ngẩng đầu lên quay nhìn về phía tường thành.

Trên thành tường, có người đang đánh trống!

"Nhìn kìa, là Hứa ngân la!"

Trong đám người, có ai đó kinh ngạc vui mừng kêu lên.

"Là Hứa ngân la đang đánh trống!"

"Hứa ngân la đang đánh trống tiễn đại quân kìa!"

Lòng dân trở nên kích động, ai nấy đều lớn tiếng kêu to, vô cùng nhiệt tình.

Lâm An nhìn những người dân kia, rồi nhìn bóng lưng Hứa Thất An, nụ cười rực rỡ từ tận đáy lòng.

Hoài Khánh khẽ cong khóe miệng.

Đám Khương Luật Trung nheo mắt nhìn người trẻ tuổi trên tường thành, nghe tiếng hoan hô vang dội của dân chúng, đương nhiên trong lòng thấy hơi thảng thốt.

Năm đó khi người mặc long bào kia đánh trống ở đầu thành, dân chúng trong thành cũng hoan hô rền vang như vậy.

Hai mươi năm thoáng qua như giấc mộng, người đánh trống đã thay đổi, nhưng bách tính vẫn hoan hô như cũ.

Bọn họ yên lặng một lúc, rồi cùng nở nụ cười.

Ngụy Uyên ngẩng đầu lên, nhìn người trẻ tuổi đứng trên tường thành, ánh mắt thoáng qua sự vui vẻ yên tâm.

Hai mươi năm trước có Ngụy Uyên, hai mươi năm sau có Hứa Thất An.

Rất tốt!

Lúc này, mà có thêm một bài thơ thì tốt hơn.

Thế nên, Ngụy Uyên cao giọng cười hỏi: "Hứa Thất An, có thơ tiễn biệt không?"