TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 735: Chỉ có vậy? (2)

“Thật đẹp, đương thời, sao bản mạng của Ngụy Uyên có thể xưng là một trong những ngôi sao chói mắt nhất, hắn vốn nên càng chói mắt hơn mới đúng, đáng tiếc bị tình vây khốn, làm người ta tiếc hận.”

Đỉnh núi nơi nào đó, nam nhân mặc áo trắng đứng ở đỉnh, nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm.

Bên cạnh thuật sĩ áo trắng, có một vị nam nhân áo tím đứng, khí chất tôn quý, để râu dài, tự mang một sự uy nghiêm ở lâu địa vị cao.

“Nếu có thể mang Ngụy Uyên thu vào dưới trướng, lo gì nghiệp lớn không thành.”

Nam nhân áo tím thở dài nói: “Nguyên Cảnh thân là đế vương, lại muốn trường sinh, ngỗ nghịch thiên đạo như thế, Đại Phụng không diệt vong mới là lạ.”

Thuật sĩ áo trắng cười nói: “Đừng xem nhẹ Nguyên Cảnh...”

Dừng một chút, hắn khoanh tay đứng, nói: “Phóng mắt Đại Phụng, thậm chí Cửu Châu, có thể dẫn binh đánh tới tổng đàn Vu Thần giáo, chỉ có một mình Ngụy Uyên, ngoài hắn không còn ai khác, ngoài hắn không còn ai khác nha.

“Tát Luân A Cổ lão già kia, sống quá lâu rồi, Ngụy Uyên lần này nếu là có thể mang lão làm thịt, vậy mới là sảng khoái lòng người.”

Người trung niên áo tím nhìn thuật sĩ áo trắng, chậm rãi nói: “Khiêm nhi đã chết, chết ở trong tay Hứa Thất An, đây là ngươi một tay an bài à?”

Thuật sĩ áo trắng vẫn nhìn bầu trời, nghe vậy, khẽ cười một tiếng: “Ngươi nói Cơ Khiêm à, bản lãnh chưa học được bao nhiêu, tập tính ăn chơi trác táng trái lại đã dưỡng hơn phân nửa. Loại người này có thể làm hoàng đế? Xứng làm truyền nhân của ngươi?

“Ta cảm thấy chết rồi mới tốt, giữ lại chướng mắt, người thừa kế tương lai của ngươi, phải là mọi người nhìn vào, phải là nhất hô bá ứng, phải là lưu danh sử sách. Thứ này không phải một gã Cơ Khiêm có thể đảm nhiệm.”

Người trung niên áo tím chưa đáp lại, nhưng cũng chưa phản bác.

...

Nam Cương, Thiên Cổ bộ.

Đám mây Nam Cương là màu sắc rực rỡ, trong đó đan xen độc khí, chướng khí. Rừng cây Nam Cương là đẹp, nhưng trong đẹp che giấu tầng tầng sát khí.

Vô tận năm tháng trước, Cổ Thần ngủ say ở trong Cực Uyên, từ đó về sau, Nam Cương trở thành nhạc viên của độc trùng mãnh thú.

Nhân loại thiên tính cứng cỏi, khuất phục hoàn cảnh, thích ứng hoàn cảnh, nắm giữ hoàn cảnh, sau từng thế hệ truyền thừa, cổ tộc liền sinh ra.

Nam Cương Nhân tộc rất nhiều bộ lạc, cổ tộc là một tộc đặc thù nhất, bọn họ sinh hoạt ở phụ cận Cực Uyên, làm bạn với cổ trùng, lợi dụng lực lượng của Cổ Thần, khai sáng một hệ thống tu hành đặc thù: cổ sư!

Một ngày này, trong Cực Uyên lại truyền đến tiếng rống đáng sợ, tiếng rống vô ý thức.

Tiếng rống như đến từ địa ngục, cùng với bề mặt chấn động rất nhỏ.

Lấy Cực Uyên làm trung ương, phạm vi mấy trăm dặm, toàn bộ cổ trùng nôn nóng bất an, như là đã gặp thiên địch, trong rừng cây, trong cành lá rậm rạp, cổ trùng nhỏ yếu rào rào rơi xuống, ùn ùn chết bất đắc kỳ tử.

Cổ trùng của Cổ tộc cũng lâm vào cuồng bạo, quay lại công kích chủ nhân, cũng may cổ tộc đã từng có một lần giáo huấn, ứng đối tuy gấp gáp, nhưng cũng may hữu kinh vô hiểm.

Lực Cổ bộ Long Đồ đánh ngất cổ trùng phát cuồng, mang theo tộc nhân bình ổn hỗn loạn. Hắn nhìn phương Bắc, nhớ tới con gái yêu của mình.

Không biết Lệ Na ở Đại Phụng sống như thế nào, nó thông minh như vậy, nghĩ hẳn ở Đại Phụng cũng có thể như cá gặp nước.

Thiên Cổ bà bà cách mấy chục dặm, cũng đang nhìn phương Bắc.

“Lực lượng của Nho Thánh đang biến mất, Vu Thần nếu thoát vây, kế tiếp chính là Cổ Thần... Ài, võ đạo khi nào có thể xuất hiện một vị tồn tại vượt qua phẩm cấp?”

Thiên Cổ bà bà thấp thỏm lo âu nghĩ.

“Ngươi nhất định phải bảo quản tốt Thất Tuyệt Cổ đấy, Lệ Na.”

Sau hoàng hôn, Hứa Thất An đúng hẹn tới Thiên Hương cư, Bùi Mãn Tây Lâu dẫn Hoàng Tiên Nhi đứng ở cửa tửu lâu, chờ đợi đã lâu.

Ba người cười nói vào trong, tiến vào phòng, chén chú chén anh.

Hoàng Tiên Nhi cố ý mặc lại trang phục phong cách phương Bắc, lộ ra bắp chân săn chắc, vòng eo nhỏ nhắn lại mạnh mẽ, cùng với bộ ngực no đủ cao ngất.

Khi nàng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, lưng duỗi thẳng tắp, hai đường cong bên hông như ẩn như hiện, câu dẫn Hứa Thất An.

Hoàng Tiên Nhi cảm thấy, mình tuy xinh đẹp như tiên, nhưng đối mặt là Hứa Ngân la loại nam nhân tốt không dao động vì nữ sắc này, như vậy tiếp tục ngụy trang thành thục nữ Đại Phụng, thì thật sự đừng nghĩ mang Hứa Thất An dẫn dụ lên giường.

Vì thế dứt khoát lưu loát chuyển đổi phong cách, biến trở về diện mạo thật sự, ý đồ dùng phong tình dị vực của mỹ nhân phương Bắc đả động Hứa Thất An.

Chuyện giữa nam nữ mà, không phải ngươi chủ động chính là ta chủ động, Hứa Thất An đã không chủ động, nàng khẳng định không thể giả bộ thục nữ.

Nhưng khiến nàng nhụt chí là, Hứa Thất An này tựa như đối với sắc đẹp có sức miễn dịch siêu mạnh, đổi thành nam nhân khác, đã sớm ngẩng đầu kính lễ dưới mị hoặc của nàng.

Nào ngờ hắn không chút dao động, không có chút dấu hiệu “máu nóng dâng lên”.

Hoàng Tiên Nhi nháy mắt ra dấu cho Bùi Mãn Tây Lâu, Bùi Mãn Tây Lâu liền nói ngay: “Thời gian không còn sớm nữa, mà nay đã là lúc cấm đêm, nghỉ luôn ở tửu lâu đi. Ta đã đặt cho công tử sương phòng tốt nhất.”

Hoàng Tiên Nhi lập tức nói: “Ta dẫn Hứa công tử đi.”

Ba người lập tức rời khỏi phòng bao riêng, Hoàng Tiên Nhi dẫn Hứa Thất An đi hướng phòng khách, đẩy cửa mà vào.

Trong phòng trang hoàng xa hoa, trong sảnh nhỏ, còn có một bàn tiệc rượu.

Xuyên qua sảnh nhỏ, mới là phòng ngủ.

Hoàng Tiên Nhi quay người đóng cửa, cười tủm tỉm nói: “Hứa công tử, mới vừa rồi uống chưa tận hứng, ngươi cùng người ta uống mấy chén nữa được không?”

Nàng vụng trộm đánh giá Hứa Thất An, thấy hắn khẽ nhíu mày, nhưng chưa ngay lập tức phản đối, lập tức trong lòng vui vẻ, không từ chối, nói rõ là có cơ hội.

Chỉ xem mình có thể nắm bắt được hay không.

Vì thế ôm cánh tay hắn tới bên cạnh bàn, tiếp tục uống rượu.

“Hứa công tử, ta đối với ngươi ngưỡng mộ đã lâu, có thể ngồi cùng bàn mà uống với ngươi, là ta tu luyện tám đời có phúc...”

Hoàng Tiên Nhi giơ chén rượu, sóng mắt sau rượu, dập dờn quyến rũ.

Hứa Thất An rụt rè gật đầu, đang muốn bưng lên chén rượu đáp lại, lại thấy bàn tay nhỏ của Hoàng Tiên Nhi run lên, không cẩn thận đánh đổ lên trên bộ ngực.

Da thịt mỹ nhân nõn nà, rượu chiếu ánh nến, kéo theo da thịt cũng lóe lên lấp lánh.

Mà có rượu thấm vào, hình cầu lập tức nổi bật lên.

Hứa Thất An bất động thanh sắc dời mắt ra, phi lễ chớ nhìn.

Hay cho một chính nhân quân tử... Hoàng Tiên Nhi cắn cắn môi, làm bộ dạng lã chã chực khóc: “Ai da, làm sao bây giờ, quần áo người ta ướt rồi, Hứa công tử, ngươi lau cho người ta một chút.”

“Đừng, đừng như vậy...” Hứa Thất An nhíu mày.

“Ngươi lau cho người ta một chút.” Hoàng Tiên Nhi ngẩng mặt, trong xấu hổ mang theo rụt rè trông lại.

Nàng sau khi uống rượu, hai má mang theo đỏ ửng, màu môi tươi sáng rõ ràng, đôi mắt dụ dỗ kia khiến người ta ngứa ngày trong lòng.

“Được.”

Đột nhiên, Hứa Thất An đổi giọng, hai tay liền xoa nhẹ lên.

Hoàng Tiên Nhi sửng sốt, sắc mặt xuất hiện một chút cứng ngắc, thực sự không dự đoán được thái độ hắn chuyển đổi đột ngột như thế, sững sờ mở miệng: “Hứa công tử?”

“Đừng nói chuyện, há miệng!”

...

Hôm sau, sáng sớm.

Hoàng Tiên Nhi bọng mắt sưng lên, vịn tường, bước chân có chút tập tễnh rời phòng.

Nàng đi thật cẩn thận, thỉnh thoảng khẽ nhíu mày một chút.

Vừa vặn, bắt gặp Bùi Mãn Tây Lâu từ một đầu khác của hành lang đi ra, Bùi Mãn Tây Lâu đầu đầy tóc bạc, lặp đi lặp lại đánh giá bộ dáng chật vật của nàng, chần chờ nói:

“Không phải nói cầu xin tha thứ gọi cô nãi nãi sao, chỉ thế này?”

Hoàng Tiên Nhi nghiến hàm răng trắng: “Lão nương bị người ta gài bẫy...”

...

Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, ở trong nắng sớm, lọc chọc đi về phía Hứa phủ.

Hắn thoải mái cảm khái từ đáy lòng nói: “Tư vị của yêu nữ thật sự không tệ!”