Hứa Thất An nghiêng đầu, thấy một đôi mắt hoa đào lập lòe tỏa sáng, đôi mắt quyến rũ, xinh đẹp, làm người ta mê muội.
Mắt là cửa sổ tâm linh, càng là bộ vị quan trọng nhất trong ngũ quan, nữ tử có thể làm người ta nhìn mà quên đi thế tục, bình thường đều có được một đôi mắt tỏa ra linh khí.
Lâm An có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhưng khi nàng chăm chú nhìn ngươi, con ngươi sẽ mờ mịt sương mù, vì thế hết sức quyến rũ đa tình.
Nhưng khi một đôi mắt như vậy nhìn ngươi, ngươi sẽ không đành lòng trêu đùa nàng, sẽ nguyện ý đi tự mình moi tim móc ruột ra đưa cho nàng.
Hứa Thất An vốn định trêu nàng, đã thay đổi chủ ý, thấp giọng cười khẽ: “Không, binh thư là ta viết, không quan hệ với Ngụy Công.”
Phiếu Phiếu ngạc nhiên lẫn vui mừng cười lên, nàng thu hoạch đáp ứng hài lòng, vô cùng hài lòng.
“Vậy ngươi vì sao phải lừa Hoài Khánh?”
Lâm An nhẹ nhàng nhảy nhót, váy đỏ quay cuồng như sóng lửa.
“Bởi vì Hoài Khánh điện hạ quá mức tự tin, thứ nàng nhận định rất khó phủ định cùng thay đổi, mà lúc trước ta lại chưa bày ra học vấn ở phương diện binh pháp, nàng cho rằng binh thư ra từ tay Ngụy Công, thật ra là hợp lý.”
Hứa Thất An giải thích.
“Thật ra vẫn là nàng không tin ngươi, ta thì rất tín ngươi, ngươi nói cái gì ta cũng tin.” Lâm An đắc ý hừ hừ.
Ngây thơ cũng có chỗ tốt của ngây thơ... Hứa Thất An ngây thơ.
Nếu gặp được nam nhân tốt như hắn, cô nương ngây thơ là hạnh phúc. Nhưng nếu gặp đàn ông tồi, trái tim của cô nương ngây thơ sẽ bị đàn ông tồi đùa bỡn.
Hứa Thất An thì chưa từng đùa bỡn trái tim cô nương, hắn càng thích thân thể của cô nương hơn.
Trước khi rời khỏi hoàng thành, Hứa Thất An ngoái đầu nhìn lại, nhìn hoàng cung chỗ sâu hơn nữa.
Nếu bên ngoài thật sự có một mật đạo đi thông hoàng cung, vậy sẽ là ở nơi nào?
Hằng Viễn đại sư lại là phát hiện bí mật gì, ép Nguyên Cảnh Đế làm lớn chuyện phái người tróc nã.
...
Trên đài bên ngoài Quốc Tử Giám, một vị học sinh nho bào đứng ở trên đài, sinh động như thật, nước miếng bay tứ tung lan truyền điều nghe thấy nhìn thấy trên văn hội.
“Gã man tử tên Bùi Mãn Tây Lâu kia học vấn quả thật không tệ, cùng các thanh quý Hàn Lâm viện nói thiên văn đàm địa lý, kinh nghĩa sách luận, không ở thế yếu. Khi các thanh quý Hàn Lâm viện bó tay không có cách nào, Trương Thận đại nho thư viện Vân Lộc, Trương Cẩn Ngôn đến...”
Dưới đài, một đám dân chúng nghe say sưa, lúc này rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, thi nhau cười nói:
“Đại nho thư viện Vân Lộc đến, vậy chẳng phải là nắm chắc chín phần mười, man tử không kiêu ngạo nổi nữa.”
“Đúng vậy, ai chẳng biết đại nho thư viện Vân Lộc học vấn cao, cao giống như Quan Tinh Lâu.”
Học sinh nho bào trên đài lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không, đại nho Trương Thận của thư viện Vân Lộc cũng thua, ai có thể ngờ được man tử kia lấy ra một quyển binh thư, đại nho Trương Thận sau khi xem, cam bái hạ phong.”
Dân chúng dưới đài kinh ngạc giận dữ không thôi, tiếng xôn xao như sôi trào.
“Ngay cả đại nho của thư viện Vân Lộc cũng thua?”
“Thật sự thua man tử rồi sao, đáng giận, người đọc sách Đại Phụng tất cả đều là phế vật hay sao.”
“Tức chết ta, so với sứ đoàn Phật môn năm trước còn chọc tức người ta hơn.”
Dân chúng phố phường mắng không hề cố kỵ.
Học sinh trên đài đè tay xuống: “Các vị an tâm một chút chớ nóng, nếu văn hội thua, ta nào sẽ đứng ở chỗ này.”
Nghe vậy, dân chúng tụ tập ở chung quanh chẳng những chưa im lặng, ngược lại kêu gào càng thêm lợi hại.
“Nói mau nói mau, đừng kể nửa chừng nữa.”
“Đại nho thư viện Vân Lộc cũng thua rồi, vậy rốt cuộc là ai thắng man tử?”
Học sinh Quốc Tử Giám cười nói: “Đừng vội, nghe ta tiếp tục nói. Lúc này, một vị đại nhân trẻ tuổi của Hàn Lâm viện đứng dậy, nói muốn luận binh pháp với Bùi Mãn Tây Lâu, vị đại nhân trẻ tuổi này tên Hứa Tân Niên, là đường đệ của Hứa Ngân la...”
Hắn sinh động như thật miêu tả Hứa Tân Niên như thế nào lấy ra binh thư, như thế nào hạ gục Bùi Mãn Tây Lâu.
Dân chúng chung quanh nghe xong, phấn chấn khen ngợi, trực tiếp khen hổ huynh không có khuyển đệ, hai huynh đệ Hứa gia đều là người tài.
Học sinh Quốc Tử Giám cố ý tạm dừng, như sở thích ác ý nhìn dân chúng khen Hứa Tân Niên, đợi tương đối rồi, hắn chuyển hướng, lớn tiếng nói: “Các ngươi biết binh thư là người nào viết không?”
Dân chúng ngừng lại, mờ mịt nhìn hắn.
Học sinh Quốc Tử Giám lớn tiếng nói: “Là Hứa Ngân la, Hứa Ngân la thi khôi Đại Phụng chúng ta.”
Từng khuôn mặt che kín kinh ngạc, sau đó, chuyển hóa thành kích động cùng mừng như điên.
Được lợi bởi các học sinh Quốc Tử Giám tán dương, tuyên truyền khắp nơi đối với Hứa Thất An, tin tức Hứa Thất An một bộ binh thư hạ gục man tử nhanh chóng thổi quét kinh thành.
Dân chúng phố phường không quan tâm đối với học vấn của Bùi Mãn Tây Lâu, chỉ biết gã man tử này gần đây cực kỳ kiêu ngạo, ngay cả Quốc Tử Giám cũng thua.
Bọn họ vốn chờ mong đại nho thư viện Vân Lộc ra mặt, dìm đi một chút sự kiêu ngạo của man tử, kết quả tin tức truyền đến là, đại nho thư viện Vân Lộc cũng thua.
Người nghe được tin tức này vừa kinh ngạc vừa giận dữ, bi ai hắn bất hạnh giận hắn không cố gắng. Nhưng ở một giây sau, hầu như nhất trí chuyển giận thành vui, Hứa Ngân la để đường đệ ra chiêu thay, lấy ra một quyển binh thư, nháy mắt hàng phục man tử.
Truyền kỳ Hứa Ngân la, lại tăng thêm một nét bút.
Tiên sinh kể chuyện vỗ bàn khen hay, bọn họ rốt cuộc có đề tài mới, tuy dân chúng đối với đấu pháp Phật môn, một mình chắn tám ngàn phản quân vân vân các sự tích nghe say sưa, nhưng chung quy đã lặp đi lặp lại nghe vô số lần.
Bây giờ rốt cuộc có thể nói một ít thứ khác đi.
...
Hứa Thất An cùng Lâm An chưa rời khỏi bao lâu, Hoài Khánh cũng đi theo ra khỏi hoàng thành, cưỡi xe ngựa hết sức xa hoa, giá trị chế tạo đắt đỏ, đến nha môn Đả Canh Nhân.
Sau khi thông truyền, Hoài Khánh kéo làn váy, tác phong tôn quý, ở tầng bảy của Hạo Khí Lâu nhìn thấy Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên đứng ở trước bản đồ phong thuỷ, nheo mắt đánh giá, chưa quay đầu, cười nói: “Điện hạ sao có rảnh rỗi đến chỗ ta?”
Hoài Khánh hành một lễ, nàng ở trước mặt Ngụy Uyên vẫn luôn tự cho mình là vãn bối, không bày ra tư thái công chúa.
“Bản cung là tới cầu sách.” Giọng nàng bình đạm.
Ngụy Uyên quay về bên bàn, nâng bút, nói: “Ta viết một phần thư tay cho công chúa, ngươi cần sách gì, đi kho công văn lấy là được.”
Hoài Khánh lắc đầu, mắt sáng lấp lánh, mang theo mong chờ: “Bản cung muốn xem quyển binh thư kia. Ngụy Công, ngươi tinh thông binh pháp, lại chưa bao giờ có sách truyền lưu. Thật sự là một tiếc nuối, hôm nay binh thư của ngài chào đời, là may mắn của Đại Phụng.”
Ngụy Uyên chậm rãi lắc đầu, ôn hòa nói: “Quyển binh thư đó không phải ta viết.”
Không phải? Sắc mặt Hoài Khánh đột nhiên đọng lại, ánh mắt hơi dại ra nhìn Ngụy Uyên, vài giây sau, con ngươi nàng khôi phục tiêu cự, cảm xúc trong lòng phản ứng như thủy triều.
Binh thư thật sự ra từ tay Hứa Thất An, hắn tinh thông binh pháp như thế, vì sao trước đó chưa bao giờ chủ động đề cập, che giấu sâu như thế...
Nàng ngoài việc chấn động, lại có chút u oán, Hứa Thất An cố ý không giải thích, cố ý để nàng mất mặt ở trước mặt Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên cười nói: “Thẳng thắn mà nói, ta cũng có chút muốn mang hắn ra chiến trường. Kỳ tài như thế, rèn luyện vài năm, Đại Phụng lại có một vị soái tài.”
Hoài Khánh thu liễm cảm xúc, cười nhẹ nói: “Vụng trộm mang đi là được.”
Ngụy Uyên nhìn xuống, thấp giọng nói: “Không mang theo.”
...