Đọc đủ thứ thi thư, hắn đối với cái tên này không chút ấn tượng, không phải là binh thư đương thời truyền lưu, cũng không phải những binh thư triều đình vừa soạn, luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại tặng cho hắn.
Nhưng hắn là người yêu sách, sẽ không bởi tên sách mà khinh mạn bất cứ một quyển sách nào, nâng tay hút đến, mỉm cười lật xem.
“Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã...”
(Chiến tranh là đại sự của quốc gia, quan hệ tới việc sống chết của nhân dân, sự mất còn của nhà nước, không thể không khảo sát nghiên cứu cho thật kỹ…)
Khúc dạo đầu coi như không tệ, đơn giản trần thuật tầm quan trọng của chiến tranh, cực kỳ đi thẳng vào trọng tâm.
Tiếp tục đọc:
“Cố kinh chi lấy ngũ sự, giáo chi lấy kế, mà tác này tình: nhất viết nói, nhị viết thiên, tam viết địa, tứ viết đem, ngũ viết pháp.”
(Cho nên, phải dựa vào năm mặt sau đây mà phân tích, nghiên cứu, so sánh các điều kiện tốt xấu giữa hai bên đối địch để tìm hiểu tình thế thắng bại trong chiến tranh: Một là đạo. Hai là Thiên. Ba là Địa. Bốn là Tướng. Năm là Pháp.)
Bùi Mãn Tây Lâu khẽ gật đầu, thu hồi một chút tâm tính khinh thường trong lòng, có thể viết ra một câu này, người soạn sách quả thật có chút bản lãnh đích thực.
Khi hắn đọc được “kẻ cầm quân cũng là quỷ đạo”, rốt cuộc động dung, con ngươi hơi co rút lại: “Hay, hay nha! Lời ấy rất hay.”
Bùi Mãn Tây Lâu giống như đói khát đọc tiếp, dần dần đắm chìm ở trong biển tri thức, lưu luyến quên về, mang tất cả chung quanh đều xem nhẹ.
Sách này có mười hai chương, nội dung bác đại tinh thâm, nó chẳng những miêu tả lý luận, kinh nghiệm chiến tranh, thậm chí còn tổng kết ra quy luật của chiến tranh.
Quyển sách này đã siêu thoát phạm trù mưu kế, thứ trong sách trình bày, không chỉ có giới hạn ở mưu kế binh pháp đơn giản, mà là một loại vĩ mô hơn, tầng cao hơn.
Ví dụ như, trên sách nói, chính trị là nhân tố quan trọng quyết định chiến tranh thắng bại, cấp bậc lập tức cao lên, Bùi Mãn Tây Lâu có loại cảm giác như được rót thẳng vào đầu.
Man tộc đánh trận, chỉ là vì cướp bóc, Bùi Mãn Tây Lâu cũng cho rằng đánh trận chính là đánh trận, nhân tố ở ngoài chiến trường tất nhiên quan trọng, nhưng thắng bại của chiến tranh, chung quy là chiến lực hai bên chênh lệch.
Binh thư số lượng từ không nhiều, so sánh với một quyển thật dày của hắn, tỏ ra đơn sơ vô cùng. Nhưng nó từng chữ châu ngọc, mỗi một câu đều đáng giá làm người ta suy nghĩ sâu xa thật lâu.
Trái lại mình chép các chiến dịch, cố gắng dùng văn tự phân tích chi tiết, tổng kết các loại trận doanh, cường điệu tầm quan trọng của sĩ tốt... Làm trò cười cho người trong nghề.
Đương nhiên, quyển sách này cũng có chỗ thiếu hụt, ví dụ như cả chương nó đều không nhắc tới tác dụng của võ phu, cùng với lợi dụng võ phu như thế nào.
Hồi lâu sau, Bùi Mãn Tây Lâu rốt cuộc từ trong đọc kiểu đắm chìm giãy thoát, phát ra cảm khái thỏa mãn: “Được lợi không phải là ít, được lợi không phải là ít...”
Tiếp theo, hắn phát hiện người Đại Phụng chung quanh nhìn chằm chằm hắn.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Vừa rồi một loạt vẻ mặt biến hóa của Bùi Mãn Tây Lâu, đã triển lãm đầy đủ cho bọn họ “mừng rỡ như điên”, “nhìn mà than thở”, “giống như đói khát”… các từ ngữ.
Làm người ta vô cùng tò mò, trong sách rốt cuộc viết cái gì, để cho một vị tài hoa kinh diễm làm ra phản ứng như vậy.
Bùi Mãn Tây Lâu nhìn Hứa Tân Niên, lại nhìn Tôn Tử binh pháp trong tay, do dự, giãy dụa, cuối cùng thở dài một tiếng, vái thật sâu:
“Hứa đại nhân, là tại hạ thua rồi.
“Tại hạ không còn cầu gì khác, chỉ muốn khẩn cầu Hứa đại nhân để ta chép sách này, tại hạ nguyện hành lễ đệ tử, xưng ngài một tiếng tiên sinh.”
Sách này quả thật hơn xa《 Bắc Trai binh pháp 》hắn viết, mạnh miệng không có ý nghĩa.
Thiếu niên con ngươi dựng thẳng Huyền Âm trợn mắt tròn xoe: “Đại huynh, ngươi, ngươi...”
Hoàng Tiên Nhi quyến rũ xinh đẹp, giờ phút này, khuôn mặt xinh đẹp rốt cuộc đã không còn tản mạn lười biếng tự tin, khẽ biến sắc.
Tiếng xôn xao vang lên, như nổ bếp.
Bùi Mãn Tây Lâu nhận thua, tự xấu hổ không bằng.
Hơn nữa, vì có thể chép binh thư Hứa Từ Cựu viết, thế mà lại không tiếc tự cho mình là học sinh.
Đám huân quý, võ tướng nhìn chằm chằm binh thư trong tay Bùi Mãn Tây Lâu, giống như đó là thứ mê người nhất trên đời.
Vương Thủ phụ nhìn Hứa Nhị lang thật sâu, ánh mắt cùng vẻ mặt đều như đọng lại.
Trái tim thiếu nữ của Vương Tư Mộ nhảy kinh hoàng thình thịch, si mê nhìn Hứa Nhị lang ngạo nghễ đứng giữa sân.
Thái phó chống quải trượng, đi lên hai bước, nheo mắt, nhìn trên nhìn dưới, sau đó dùng sức gõ quải trượng hai lần, vuốt râu cười to:
“Đây mới là người đọc sách Đại Phụng ta, đây mới là nhân tài mới xuất hiện chân chính.”
Tam công chúa tứ công chúa nhìn Hứa Từ Cựu, trong mắt nở rộ tia sáng.
“Hứa gia thật sự là nhất môn song kiệt, Hứa Thất An đã là chói mắt vô cùng, Hứa Từ Cựu này, thế mà không thua kém mảy may.” Có người cảm khái nói.
Trương Thận từ trong tay Bùi Mãn Tây Lâu đoạt lấy binh thư, ôm sự hoang mang thật sâu bắt đầu đọc.
Vẻ mặt hắn biến ảo, không khác gì Bùi Mãn Tây Lâu vừa rồi.
Chờ hắn xem xong, đã ngây ra như phỗng.
“Không, không đúng, quyển binh thư này là ai viết? Từ Cựu, là ai viết?” Trương Thận kích động hỏi.
Đệ tử của mình tiêu chuẩn thế nào, hắn sẽ không biết? Hứa Từ Cựu ở binh pháp xuất sắc hơn người, nhưng tuyệt đối không có khả năng soạn ra binh thư kinh thiên vĩ địa như vậy.
Tác giả quyển binh thư này, có một người khác.
Trương Thận sốt ruột không chờ nổi muốn biết nguyên tác giả là ai, Đại Phụng thế mà có nhân vật cỡ này.
Hứa Tân Niên chậm rãi gật đầu: “Quyển binh thư này quả thật không phải con viết.”
Tiếng xôn xao chung quanh vì thế khựng lại, mọi người mờ mịt hơn nữa hoang mang nhìn hắn, lại nhìn Trương Thận.
Dần dần bình tĩnh lại, quyển binh thư này khiến Bùi Mãn Tây Lâu nhận thua, tác giả là một người khác?
“Là Ngụy Uyên, có phải Ngụy Uyên hay không?” Trương Thận lại hỏi.
Từng ánh mắt rơi ở trên người Hứa Nhị lang.
Ngụy Uyên... Bùi Mãn Tây Lâu lẩm bẩm.
Ngụy Uyên à! Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
“Cái này liên quan gì tới Ngụy Công?”
Hứa Nhị lang nhíu nhíu mày, có chút không vui, ánh mắt đảo qua mọi người, cất cao thanh âm: “Đây là binh thư đại ca ta soạn.”
Trong phút chốc, trong ngoài mái che nắng, bờ Lô hồ, im ắng tới mức tiếng kim rơi có thể nghe thấy.