Hứa Thất An cười gật đầu, giọng điệu nói chuyện phiếm nói: “Nơi này cách phố xá sầm uất khá xa, thời tiết nóng, tốt nhất đừng ở nhà tích trữ đồ ăn, để lát nữa ta giúp ngươi nhìn xem, bảo người bán hàng rong buổi sáng mỗi ngày đưa một ít rau dưa tươi mới.”
Trong thành có rất nhiều người bán hàng rong, sáng sớm sẽ đi chợ tìm dân trồng rau thu mua rau dưa giá thấp, sau đó gánh vào nội thành, cung cấp cho nhà giàu không thích ra khỏi nhà vào sáng sớm.
Vương phi gật gật đầu.
Hứa Thất An hơi lặng lẽ, lại nói: “Ta về sau có thể phải rời khỏi kinh thành, hơn nữa sẽ không quá lâu, ngươi, ngươi... Là theo ta cùng nhau đi, hay là ở lại chỗ này?”
Vương phi hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta không đi với ngươi đâu, kinh thành phồn hoa như vậy, vì sao phải đi. Chờ ngươi ngày nào đó phải đi, thì đi thông báo quốc sư một lần, ta cùng nàng ấy giao tình thâm hậu, nàng ấy sẽ an bài cho ta.”
Hứa Thất An có chút thất vọng: “Đến lúc đó để lại cho ngươi một món bạc.”
Vương phi nhìn hắn vài lần, chưa trả lời.
Sau một lúc, nàng thấp giọng nói: “Có phải Nguyên Cảnh Đế muốn đối phó ngươi hay không?”
“Tạm thời chưa, nhưng ta dự cảm sẽ không quá lâu.”
“Thiên hạ này là thiên hạ của hoàng thất hắn, đi cũng tốt.” Vương phi gật gật đầu, thấp giọng nói:
“Chẳng qua đường đệ kia của ngươi, hôm nay là thứ cát sĩ Hàn Lâm viện, hắn có nguyện ý theo ngươi hay không? Ừm, ta nghĩ, ngươi có phải chuẩn bị tìm một chỗ dựa cho hắn hay không?”
“Ngươi còn rất thông minh.” Hứa Thất An cười nói.
Người Nguyên Cảnh Đế hận là hắn, không phải Hứa Nhị lang, chỉ cần mình rời khỏi, mà Hứa Nhị lang lại có một chỗ dựa kiên cố, tiền đồ có thể một mảng xa vời, nhưng không có nguy hiểm tính mạng.
Với lại, phía sau Hứa Nhị lang có thư viện Vân Lộc chống lưng, Nguyên Cảnh Đế nhiều lắm là bãi quan hắn, biếm làm thứ dân.
“Thông minh hay không, xem là chuyện gì, mấy ngày nay ta sống một mình, thường thường cảm thấy mình không đủ thông minh, nhóm lửa nấu cơm, luống cuống tay chân, đánh rơi bát mấy lần, thiếu chút nữa chọc tức bản thân phát khóc.”
Vương phi cảm khái: “Nguyên Cảnh Đế là người thông minh, nhưng có đôi khi, hắn lại tỏ ra ngu không ai bằng. Vì trường sinh hư vô mờ mịt, hậu cung giai nhân từ bỏ, thanh danh cũng không cần, nhưng hắn tu đạo hai mươi năm, lại không tu ra cái gì. Cho dù là người ngu nữa, cũng biết từ bỏ đúng không. Quốc sư nói, Nguyên Cảnh có chấp niệm rất mạnh, chỉ là không biết chấp niệm này của hắn bắt nguồn từ nơi nào.”
“Ngươi cùng quốc sư quan hệ rất tốt?”
“Nữ nhân trong kinh thành có thể nói chuyện thoải mái, cũng chỉ có nàng ấy.” Vương phi cảm khái nói.
Không có đạo lý, quốc sư thoạt nhìn rất thông minh, sao lại có tiếng nói chung với ngươi loại nữ nhân ngu ngốc này... Hứa Thất An oán thầm trong lòng.
“Nhưng nàng ấy cũng là nữ tử đáng thương.”
Vương phi “hì hì hì” cười nói: “Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi muốn nghe hay không?”
Bộ dáng ngươi bây giờ tựa như một nữ lưu manh... Hứa Thất An chăm chú lắng nghe: “Bí mật gì?”
“Phép tu hành của Nhân tông có một di chứng rất đáng sợ, sẽ làm người tu hành nghiệp hỏa quấn thân, mỗi tháng phát tác một lần, phẩm cấp thấp, dựa vào ý chí của mình liền có thể ngăn cản.
“Nhưng phẩm cấp càng cao, nghiệp hỏa thiêu đốt càng khủng bố, nếu là không thể nghĩ cách trừ khử nghiệp hỏa, sẽ thân tử đạo tiêu.” Vương phi hạ giọng, như là đang nói cơ mật cực lớn.
... Hứa Thất An mặt không biểu cảm nhìn nàng: “Ta đã sớm biết.”
Kim Liên đạo trưởng từng nói với hắn tệ đoan công pháp tu hành của Nhân tông.
Đạo môn tam tông, đều có tật xấu riêng, Nhân tông nghiệp hỏa quấn thân, Địa tông rất dễ dàng rơi vào ma đạo, Thiên tông diệt sạch nhân tính, không có cảm tình.
Vương phi lại “hì hì” hai lần, giống nữ lưu manh nói chuyện xấu, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi biết giải quyết như thế nào không?”
Hứa Thất An liếc nàng một cái: “Ngươi biết?”
Vương phi dùng sức gật đầu, tần suất như gà con mổ thóc, vẻ mặt viết “mau cầu ta mau cầu ta” .
“Bí mật gì?” Hứa Thất An phối hợp lộ ra vẻ mặt tương ứng.
“Ta nghe nói, phải tìm nam nhân song tu, mới có thể vượt qua đại kiếp nạn.” Vương phi lén lút nói.
“?”
Hứa Thất An phản ứng đầu tiên là nàng gạt người, phản ứng thứ hai là nàng nghe được tin đồn lung tung, phản ứng thứ ba là... Con mẹ nó, thì ra là thế? !
Nhân tông muốn mượn khí vận tu hành, giảm bớt nghiệp hỏa, cho nên Lạc Ngọc Hành thành quốc sư, chỉ đạo Nguyên Cảnh Đế tu đạo.
Đổi một góc độ để nghĩ, nếu tìm một người có được đại khí vận song tu, cũng có thể đạt tới hiệu quả tương đương, không, hiệu quả mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần.
Hứa Thất An không phải đoán không có căn cứ, bởi vì hắn nắm giữ thuật phòng the còn sót lại của đạo môn thượng cổ, hoàn chỉnh, tuy trước giờ chưa có đối tượng song tu, nhưng trải qua hắn nghiên cứu lý luận lâu dài tới nay, thuật song tu luyện đến chỗ cao thâm, khi nam nữ hiểu rõ về nhau, sẽ tiến hành “dung hợp” tạm thời.
Khí cơ, nguyên thần các thứ, sẽ tạm thời hòa lẫn.
Thật sự trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
“Lạc Ngọc Hành là nhị phẩm, nếu nàng không thể dập tắt nghiệp hỏa, sẽ thân tử đạo tiêu, vì mạng sống, bất đắc dĩ lựa chọn trở thành quốc sư, bởi vì Nguyên Cảnh Đế là hoàng đế, khí vận gia thân.
“Lạc Ngọc Hành cần một nam nhân có đại khí vận, nam nhân có đại khí vận...”
Sắc mặt Hứa Thất An đột nhiên đọng lại.