Hứa Ngân la thế mà có một cây tuyệt thế thần binh...
“Trở về.”
Hứa Thất An thản nhiên nói.
Thái Bình Đao tựa như một con Husky không nghe lời, đuổi theo Tôn bang chủ chém một lát nữa, mới tức giận bất bình trở lại bên cạnh Hứa Thất An, vòng quanh hắn.
“Linh trí mới sinh, còn có không gian trưởng thành rất lớn, về sau ngươi dùng khí cơ ôn dưỡng thêm, tốt nhất có thể dùng nó dưỡng ý. Nó sẽ chậm rãi lột xác.” Trong mắt Tào Thanh Dương lóe ra sự cực kỳ hâm mộ.
Võ Lâm minh không ít pháp khí, tuyệt thế thần binh không có một món.
Hơn nữa, hắn tu là đao ý, vừa lúc phụ họa nhu cầu của hắn, cho dù là minh chủ tôn quý, hắn cũng không có cách nào giữ bình tĩnh.
Lúc này, Tiêu Nguyệt Nô giọng nói êm ái: “Ta nghe nói tuyệt thế thần binh là cần ban tên, tên cùng đao có ý nghĩa không thể phân cách. Không biết thanh đao này của Hứa Ngân la tên là gì?”
Đám người Dương Thôi Tuyết lập tức nhìn Hứa Thất An.
“Tiêu lâu chủ kiến thức rộng rãi.”
Hứa Thất An cầm chuôi đao, búng sống đao, nói: “Đao tên Thái Bình, ngụ ý thiên hạ thái bình, nếu có bất bình, thì do nó đến chém.”
Mọi người dâng lên sự kính trọng.
Thiên hạ thái bình, chém hết chuyện bất bình trong thiên hạ... Vẻ mặt Tiêu Nguyệt Nô hơi hoảng hốt, có chút phức tạp nhìn Hứa Thất An.
...
Sau khi dùng xong bữa trưa, Hứa Thất An cùng Nam Cung Thiến Nhu từ biệt đám người Võ Lâm minh, cưỡi lên hai con ngựa, không nhanh không chậm bước lên đường cái.
“Nam Cung à, kiến thức ngươi nhiều hơn ta, có từng nghe về Hứa Châu hay không?”
“Chưa từng nghe.” Nam Cung Thiến Nhu thản nhiên nói.
Trả lời nhanh như vậy, nhìn là biết không có thành ý... Hứa Thất An oán thầm. Hai người ở trên đường cái chạy thật lâu, trước sau chưa từng nhìn thấy Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn quay về.
Hai con hàng này có phải quên ta rồi hay không? Cưỡi ngựa trở lại kinh thành, ta phải tốn nửa tháng thời gian, nào có nhanh như phi kiếm... Hứa Thất An tính dựa vào cánh vô hình của mình bay về.
Vì thế nói: “Cưỡi ngựa quá chậm, không bằng chúng ta bay về đi.”
Nam Cung Thiến Nhu cười nhạo nói: “Cây đao nát này của ngươi không chở được người.”
Xem nhẹ người ta phải không. Hứa Thất An trước mặt Nam Cung mỹ nhân lấy ra sách pháp thuật Nho gia, giật xuống một tờ, rung tay điểm hỏa: “Ta có một đôi cánh vô hình.”
Nam Cung Thiến Nhu rõ ràng phát hiện không khí chung quanh rung động, mơ hồ có tiếng vỗ cánh, giống như có một đôi cánh bỗng nhiên mở ra.
“Ngươi vì sao không trực tiếp thuấn di? Ví dụ như nói: vị trí ta đang ở, là cổng kinh thành.” Nam Cung Thiến Nhu chần chờ một chút, đưa ra ý kiến của mình.
“Cũng không phải ta không đủ thông minh, triệu hồi đến một đôi cánh, ta nhiều lắm là vẹo cổ vài ngày. Nhưng nếu làm theo ngươi nói, chúng ta quả thật có thể lập tức trở lại kinh thành, nhưng tộc nhân lại tới nhà của ta ăn cơm giỗ.” Hứa Thất An hài hước tự giễu một câu.
Hắn nắm lên bả vai Nam Cung Thiến Nhu, lao vút lên trời.
Hai người bay một lúc dừng một lúc, rốt cuộc ở sáng sớm ngày hôm sau, đến tòa thành giỏi thủ hàng đầu Trung Nguyên.
Hứa Thất An cổ không thể tránh khỏi bị vẹo, nhìn mọi người là nhìn chéo.
Tư thái như vậy đi gặp Ngụy Uyên, mất thể thống, Hứa Thất An tính về nhà nghỉ ngơi trước một ngày, ngày mai lại đi cùng Ngụy Uyên chơi trò mạo hiểm nói thật lòng.
Vừa trở lại phủ, Hứa Linh Âm nghe tin chạy đến, vui vẻ nói: “Đại oa đại oa...”
Vừa thấy Hứa Thất An hai tay trống trơn, nhiệt tình giảm hơn phân nửa.
Hứa Linh Âm nghiêng đầu, hỏi: “Đại oa, ca không mang quà về sao? Trước kia đại oa ra ngoài chơi, đều sẽ mang quà về.”
Hứa Thất An nghiêng đầu: “Lần này đại ca có việc, không mang quà, muội vì sao nghiêng đầu?”
“Ta đang học đại oa mà.” Hứa Linh Âm vẫn duy trì tư thế vẹo đầu.
Hứa Thất An vẹo đầu nhìn nó.
Hứa Linh Âm cũng vẹo cổ nhìn hắn.
Chịu không nổi, thật sự là đứa bé ngu xuẩn, không biết để nó ăn một hạt sen, sẽ trở nên thông minh hay không?
Không được, như vậy quá lãng phí.
“Sư phụ muội sao chưa trở về, muội giấu rất nhiều chân gà cho sư phụ, đại oa cũng có.” Hứa Linh Âm vẹo cổ hỏi.
Lúc này, thẩm thẩm từ đại sảnh đi ra, tức giận nói: “Ngươi vứt chân gà giấu trong giày cho ta, thứ đó có thể ăn sao? Ngươi không sợ tiêu chảy?”
Tiểu Đậu Đinh vẹo cổ, không cam lòng nhảy nhót, lớn tiếng nói: “Ném đâu rồi, con muốn nhặt về cho sư phụ cùng đại oa ăn.”
Lòng hiếu thảo của muội đã biến chất rồi... Hứa Thất An nói: “Đại ca thì thôi, nhặt về cho Lệ Na ăn đi.”
Hôm sau.
Thiên Cơ cùng Thiên Xu rốt cuộc quay về kinh thành, bọn họ đầu tiên là do đạo sĩ Địa tông khống chế phi kiếm tiễn một đoạn đường.
Nhưng đạo sĩ Địa tông thiếu kiên nhẫn, tính tình nóng nảy, liền mang bọn họ đưa đến địa giới Giang Châu tiếp giáp kinh thành, liền mang đám mật thám Hoài Vương vứt xuống, tự mình rời đi.
Trải qua một đêm đi đường thủy, đám mật thám rốt cuộc trở lại kinh thành.
Vào hoàng thành, Thiên Cơ cùng Thiên Xu từ cửa nam hoàng cung tiến vào, cửa nam ngày thường hiếm ai ra vào, bởi vì khu vực này giáp với ký túc xá của đám hoạn quan.
Lúc này, Nguyên Cảnh Đế vừa dùng xong bữa sáng, đang định rời cung, đi Linh Bảo Quan tìm quốc sư làm bài tập buổi sáng.
Hoạn quan vội vàng báo lại, nói là mật thám tới Kiếm Châu chấp hành nhiệm vụ đã về kinh, vừa mới vào cung, ở bên ngoài đợi triệu kiến.
“Triệu bọn hắn đến ngự thư phòng.”
Trên mặt Nguyên Cảnh Đế lộ ra nụ cười, nhìn về phía đại bạn bên người, thản nhiên nói: “Nghe nói hạt sen Địa tông, có thể điểm hóa vạn vật, cho dù tảng đá cũng có thể khai khiếu.
“Đại bạn à, ngươi nói trẫm nếu ăn xong hạt sen, có phải có thể bù lại thiếu thốn phương diện thiên phú hay không?”
Lão thái giám cười lấy lòng: “Bệ hạ thiên tư có một không hai, không cần hạt sen đâu, nhưng lão nô vẫn phải chúc mừng bệ hạ, ăn hạt sen, như hổ thêm cánh.”
Nguyên Cảnh Đế vui sướng cười to.
Hắn kiềm chế cảm xúc, đợi hơn một khắc đồng hồ, lúc này mới dẫn lão thái giám, chậm rãi đi ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Thiên Cơ, Thiên Xu mặc áo bào đen, đeo mặt nạ vàng ròng, lẳng lặng đứng, cúi đầu, không nói một tiếng.
Nguyên Cảnh Đế nhìn lướt qua hai người, nụ cười trên mặt không giảm: “Hạt sen đâu, mau mau trình lên cho trẫm.”