TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 544: Huyện Tam Hoàng (2)

Hắn ngày đó vì sao phải mang thi thể cùng nhau đưa đi? Chính là vì để hồn phách thuật sĩ áo trắng ở bảy ngày sau tụ lại, bảy ngày sau, Nhân hồn sẽ từ trong thi thể tràn ra, dung hợp cùng hai hồn Thiên Nhân phiêu tán bên ngoài.

Lúc này, hồn phách sẽ thoát khỏi trạng thái ngây dại, không khác gì lúc còn sống.

Lý Diệu Chân ở ven đường phát hiện người chết kia, trước khi chết nguyên thần hẳn là từng bị thương nặng, bởi vậy mới sẽ không trọn vẹn, lại bởi vì hung thủ là võ giả, không sở trường diệt hồn, cho nên mới để lại tàn hồn.

【 số hai: dễ làm, chuyện trong hai ba ngày. 】

【 số ba: chuyện này không vội, chờ chúng ta hội hợp nói sau. 】

Kết thúc truyền thư, Hứa Thất An mang cháo vẫn còn nóng húp hết, giấu mảnh vỡ Địa Thư, đi ra khỏi hang đá.

“Ta ăn xong rồi.”

Vương phi vụng trộm mang gà nướng vứt bỏ lớn tiếng nói.

Hứa Thất An “ừm” một tiếng, làm bộ chưa phát hiện động tác nhỏ của nàng, cùng nàng sóng vai đi ở đường nhỏ trên núi.

Cây xanh bóng mát, chim hót hoa nở, trừ ngẫu nhiên trong bụi cỏ hai bên sẽ truyền đến động tĩnh “loạt xoạt”, mang vương phi dọa nhảy dựng, nàng vẫn rất thích loại hoàn cảnh gần sát tự nhiên này.

Vương phi rốt cuộc là loại người nào, thế mà lại có linh uẩn trong người... thịt Đường Tăng phiên bản Đại Phụng? A, nói như vậy ta chính là Tôn Ngộ Không.

Sư phụ, ăn của lão Tôn một gậy!

Ha ha ha... Hứa Thất An nhịn không được khóe miệng cong lên.

Dần dần tới gần huyện Tam Hoàng, thôn xóm xung quanh nhiều lên, bữa trưa của Hứa Thất An cùng vương phi là ăn ở nhà nông, một người một bát cháo, một đĩa dưa muối.

Nhà nông này năm người, hai người già, một đôi vợ chồng, một đứa bé.

Ở trong nhà gỗ đá, mặc quần áo cũ nát vá chằng vá đụp, người già gầy trơ cả xương, đứa bé sắc mặt vàng như nến.

Bọn họ ngồi ở trong sân ăn bữa trưa, bên tai truyền đến tiếng đứa bé trong phòng: “Nương, bụng con đói quá.”

“Không phải đã ăn rồi sao?” Phụ nhân thấp giọng nói.

“Trước kia đều có một bát, hôm nay vì sao chỉ có non nửa bát nha.” Đứa nhỏ tủi thân và uất ức nói.

“Hôm nay có khách, ăn ít một chút con không đói chết được.” Nam nhân chủ nhà khiển trách.

Đứa nhỏ sợ hãi phụ thân, cúi đầu không dám nói lời nào.

“Người vùng đất phía Bắc còn rất hiếu khách...”

Vương phi nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi xem nhà bọn họ, nhà chỉ có bốn bức tường, ta đoán bọn họ là bữa nào cũng húp cháo, ăn không nổi cơm tẻ.”

Ở kinh thành lâu, ta thiếu chút nữa quên cái gì gọi là dân sinh khó khăn... Hứa Thất An trong lòng cảm khái, ngoài miệng lại nói:

“Cái này không phải chuyện rất bình thường sao, ngươi trông cậy vào bọn họ bữa nào cũng thịt cá? Có thể ăn no đã không tệ rồi.”

Vương phi mím môi, nhỏ giọng nói: “Trên người ngươi có mang bạc hay không?”

Khẳng định có, toàn bộ gia sản của ta đều ở trong mảnh vỡ Địa Thư... Hứa Thất An hiểu ý tứ của nàng, nói: “Ngươi muốn hỏi ta mượn bạc?”

Nàng gật gật đầu.

“Bao nhiêu?” Hứa Thất An hỏi.

Vương phi trầm ngâm chút, nói: “Một trăm lượng đi, cũng không thể cho quá nhiều, sẽ bại lộ thân phận chúng ta.”

... Sắc mặt Hứa Thất An cứng ngắc nhìn nàng, nói từng chữ một: “Bao nhiêu?”

“Cho, cho nhiều rồi sao? Vậy, vậy năm mươi lượng.” Nàng chớp đôi mắt to đẹp.

Đàn bà phá của... Hứa Thất An ở trong lòng cho nàng một cái tát, trầm giọng nói: “Một chỉ bạc, không thể nhiều hơn.”

Nhận ân người ta chẳng lẽ không nên báo đáp gấp bội sao? Vương phi kinh ngạc nhìn hắn, nhíu mày nói: “Ta sẽ trả lại ngươi, ngươi chớ nhỏ mọn như vậy.”

Hứa Thất An thở dài: “Chúng ta cái bộ dạng không được như ý này, cho một chỉ bạc đã rất nhiều, nhiều nữa, thì không hợp lý. Người của Trấn Bắc vương, hoặc thám tử phương Bắc, chỉ cần mò đến nơi đây, thuận miệng hỏi, chúng ta sẽ bại lộ.”

Mà một chỉ bạc, không nhiều không ít, cũng đủ gia đình nghèo khổ này ăn thức ăn mặn vài ngày.

Vương phi gật gật đầu, tiếp nhận ý kiến của Hứa Thất An, Hứa Ninh Yến tâm tư tinh tế, nàng là rất phục.

Tiếp theo, vẻ mặt nàng vui vẻ: “Đến huyện Tam Hoàng, ta muốn tắm, ta cũng sắp chịu không nổi mùi chua trên người mình.”

Hứa Thất An không quan tâm nàng, ngồi ở trên băng ghế nhỏ trong sân, nhìn bầu trời xanh thẳm, lặng lẽ nói: “Sau khi ăn xong muốn uống sữa chua.”

...

Hắn húp cháo soạt soạt, gọi nam nhân chủ nhà, nói: “Đa tạ, ta mang... Vào thành thăm người thân, trên người không mang cái gì...”

Hứa Thất An lấy ra một hạt bạc vụn, đưa cho nam nhân: “Tâm ý nho nhỏ.”

“Cái này, cái này...” Nam nhân ngây người, hắn từng thấy đồng tiền, lại cực ít nhìn thấy bạc.

Hai người đùn đẩy một lúc, vương phi đứng ở một bên nhìn Hứa Thất An nghiêm trang giảng đạo lý với nam nhân, trong lòng không hiểu sao thấy vui vẻ, khóe miệng cong lên.

Nam nhân có tình, tuy háo sắc chút, nhưng cũng tốt hơn đám nhân vật lớn đầy bụng tâm cơ, tàn nhẫn hiếu sát kia.

Đợi sau khi hai người rời khỏi, nam nhân hai tay cầm bạc vụn, vẻ mặt kích động quay về trong phòng, như hiến vật quý bày ra cho người nhà xem.

“Bọn, bọn họ để lại bạc này.” Nam nhân lớn tiếng nói.

Ông già vươn cái tay run rẩy, xoa xoa đầu đứa nhỏ, “Ngày mai bảo a ba mua thịt cho cháu ăn.”

Trên mặt thành viên gia đình nghèo khổ này lộ ra cảm kích vui sướng từ đáy lòng.

...

“Ngươi vừa rồi sao không giới thiệu thân phận của ta.”

Đi ở trên đường cái, vương phi nổi giận đùng đùng nói.

“Cái gì?” Hứa Thất An chưa phản ứng lại.

Vương phi ‘bịch bịch bịch’ đuổi theo, trừng mắt, “Ngươi nói vào thành thăm người thân, liền bỏ qua ta, hừ!”

Hứa Thất An nhớ ra, quả thực có việc này, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi cảm thấy ta giới thiệu ngươi như thế nào thích hợp? Nói nội nhân (vợ) đi, ngươi bộ dáng này không xứng với khuôn mặt tuấn tú của ta bây giờ. Nói tỷ tỷ đi, quá mức gượng ép, vừa thấy là biết không phải ruột thịt. Nói nha hoàn đi, bộ dạng xơ xác này của chúng ta, không thích hợp.”

“Vậy nói ta là cô nãi nãi của ngươi.” Vương phi chống hông.

“Cút! Ngươi sao không nói là tổ nãi nãi?” Hứa Thất An tức giận nói.

...

Trước hoàng hôn, bọn họ tới huyện Tam Hoàng, nhưng chưa lập tức vào thành, mà là ở trong lán che nắng ngoài thành uống chén trà mát, đến huyện Tam Hoàng, xem như thật sự tới vùng đất phía Bắc.

Đến huyện Tam Hoàng, Hứa Thất An có thể gặp được cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân, tìm hiểu tình báo.

Huyện Tam Hoàng quy mô không lớn, người trong thành không đến mười vạn, vào khi thành, hai người bị dò hỏi, yêu cầu đưa ra quan bằng lộ dẫn (1 loại giấy tờ thông hành thời cổ).

Vương phi lập tức khẩn trương hẳn lên, sợ hãi trước một nửa rồi, nàng biết mình không có lộ dẫn, căn bản không thông qua nổi điều tra.

Làm sao bây giờ, lần này không vào được thành rồi... Tim nàng nhất thời thắt lại, cái này ý nghĩ nàng cần tiếp tục lặn lội đường xa, cũng ý nghĩa Hứa Thất An không thể tra án.

Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy tiền đồ xa vời.

“Có có.”

Hứa Thất An nụ cười đầy mặt lấy ra bằng thư quan phủ, cung kính đưa lên.

Binh sĩ thủ thành nhìn lướt qua, trả lại cho Hứa Thất An, nói: “Vào đi.”

Vương phi cúi đầu, bước nhỏ theo bên cạnh Hứa Thất An, thẳng đến cửa thành dần dần đi xa, nàng như trút được gánh nặng thở phào ra, nói:

“Ngươi lấy đâu ra lộ dẫn.”

“Lúc ngươi ngủ ta ra ngoài cướp, làm cướp đường một phen.” Hứa Thất An thản nhiên nói.

Ngươi thật là... Lông mày vương phi cong cong, sau đó nghe thấy Hứa Thất An thở dài một tiếng, nói: “Tình huống không thể lạc quan, người của trượng phu ngươi biết ta một mình Bắc thượng rồi.”

“?”

Trong đầu vương phi hiện lên dấu chấm hỏi, gạt người à, bọn họ một đường Bắc thượng, lén lút, chưa từng bại lộ nửa phần, người của Hoài Vương làm sao biết Hứa Ninh Yến bắc thượng?

Hơn nữa, Hứa Thất An là làm sao mà biết được.

Thông minh như nàng, thế mà nhìn không ra chút manh mối.

“Nhưng cũng may bọn họ không biết ngươi đi cùng ta.” Hứa Thất An lại nói.

“... Nói như thế nào?” Vương phi mím môi, nghiêng đầu, mắt đẹp chăm chú nhìn, khiêm tốn thỉnh giáo.

Nàng vẫn luôn rất thích nghe chuyện Hứa Thất An phá án, cũng nói chuyện say sưa, nghe đến chỗ phấn khích liền vỗ bàn khen hay, đương nhiên, sở thích này vương phi chưa từng nói cho Hứa Thất An.