Khi mọi người nhiệt huyết sôi trào, Hứa Thất An đột nhiên cầm quyển sách, nói: “Mọi người, hộ tống mấy vị đại nhân rời khỏi, không thể nhúng tay chiến đấu.”
Tựa như một thùng nước lạnh, giội ở đỉnh đầu mọi người.
Trần Kiêu khẩn trương, “Hứa đại nhân, ty chức nguyện cùng nhau tác chiến với đại nhân, chết cũng không tiếc.”
Các cấm quân gầm nhẹ: “Nguyện cùng tác chiến với Hứa đại nhân, chết cũng không tiếc.”
Nếu các ngươi có trang bị hỏa pháo cùng sàng nỏ, ta là không ngại các ngươi giúp ta lược trận, nhưng chỉ dựa vào nỏ quân đội loại vũ khí nhỏ bé này, làm sao tranh phong với cơ bắp cuồn cuộn của người ta... Hứa Thất An trầm mặt, cả giận nói:
“Đây là mệnh lệnh!”
Đám cấm quân vừa tức vừa vội, không hiểu hắn vì sao phải hạ đạt chỉ lệnh như vậy.
Hứa Thất An tinh thần căng thẳng, phòng bị hai gã tứ phẩm đột nhiên tập kích, thấy Trần Kiêu vẫn như cũ không tuân mệnh, nhất thời cơn giận dâng lên, hung tợn nói:
“Các ngươi lưu lại chỉ có chịu chết, nếu không đi, lão tử bây giờ chém ngươi trước hết.”
Trần Kiêu đã biết, Hứa đại nhân cố ý bảo bọn họ rút lui, là đang bảo hộ bọn họ, không muốn thấy các huynh đệ hy sinh vô ích.
Hắn lệ nóng lưng tròng, chắp tay nói: “Hứa đại nhân, ngài, ngài bảo trọng.”
Đám cấm quân cũng hiểu được ý tứ Hứa Thất An, vành mắt lập tức đỏ.
“Hứa đại nhân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu, nếu bản quan có thể tránh được nguy cơ lần này, tương lai nhất định báo đáp.” Đại Lý tự thừa đi đến bên cạnh Hứa Thất An, vái thật sâu.
Hai ngự sử khom người vái: “Hứa đại nhân, ngài bảo trọng.”
Ngài cũng dùng tới rồi, đối với ngự sử thanh lưu như vậy mà nói, khó được.
Trần bộ đầu chắp tay, không nói gì, nhưng cảm kích cùng kính trọng trong mắt cũng không ít hơn hai người trước. Phía sau hắn, mấy vị bộ khoái cũng sắc mặt nghiêm túc chắp tay.
“Cút đi.”
Hứa Thất An chưa nhìn bọn hắn, một lần nữa mang quyển sách ngậm ở trong miệng.
Thang Sơn Quân cùng Trát Nhĩ Mộc Cáp hai cao thủ tứ phẩm chưa ngăn cản, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi người rời đi, ánh mắt bọn hắn tập trung ở trên người Hứa Thất An.
“Khí cơ dao động không mạnh, không phải tứ phẩm võ phu. Nhưng Kim Cương Thần Công cực am hiểu.”
Thang Sơn Quân vặn vẹo thân giao, đánh giá một lát, cho ra ý kiến.
“Trong miệng ngậm là bộ sách ghi lại pháp thuật của Nho gia, chiến lực bản thân chưa tới tứ phẩm, a, sách rồi có lúc dùng hết, giết hắn.”
Trát Nhĩ Mộc Cáp cả người dài mãn mọc đầy lông đen cười lạnh nói.
Bụng Thang Sơn Quân nhô lên, hiện ra một “quả cầu”, quả cầu lao mãi tới cổ họng, bỗng nhiên phun ra.
Chỉ chớp mắt, “mưa” dinh dính tanh hôi rợp trời rợp đất, bao phủ Hứa Thất An phạm vi mấy chục mét, khiến hắn không thể tránh né.
Một viên Kim Đan rực rỡ dâng lên, nở rộ hào quang, chất lỏng dinh dính tanh hôi chạm đến ánh sáng của nó, tất cả bị đánh bay, không dính mảy may.
Đăng đăng đăng...
Lúc này, Trát Nhĩ Mộc Cáp nhân cơ hội chạy như điên xung phong, thân thể cao một trượng húc Hứa Thất An, thuận thế muốn đoạt quyển sách hắn ngậm trong miệng.
“Bốp!”
Hứa Thất An búng vang ngón tay, dẫn cháy tờ giấy đầu ngón tay mang theo, cùng với một sợi lông đen trong trang giấy.
Trát Nhĩ Mộc Cáp đang chạy như điên thân thể khựng lại, tựa như bị gậy gỗ đập trúng đầu, thế mà lại khổ sở quỳ rạp xuống đất.
Chú Sát Thuật!
Hứa Thất An vừa định mượn cơ hội này đánh rắn giập đầu, bên tai tiếng gió gào thét, đầu rồng của Thang Sơn Quân hung hãn đánh tới.
Trong trời đất tựa như có một tiếng chuông vang dội, Hứa Thất An bay ngược khảm vào trong thân núi, đá lăn lông lốc.
Ngay sau đó, hắn không tổn hao gì xông ra, xé xuống vài tờ giấy, kẹp ở trong tay, lạnh lùng nhìn hai cường giả tứ phẩm.
Trừ sách ma pháp, công kích mạnh nhất của hắn là 《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》, nhưng ngại bởi tu vi bản thân, không có khả năng chém vỡ phòng ngự thân thể của cao thủ tứ phẩm.
Ngược lại sẽ làm bản thân tiến trạng thái vào suy yếu.
Bởi vậy, trừ Kim Cương Thần Công phòng ngự, hắn không tính thi triển 《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》, mà là dùng sách ma pháp Nho gia để kiềm chế kẻ địch.
Nhưng chính như hai tên tứ phẩm nói, sách ma pháp rồi sẽ hao hết.
Mà tứ phẩm võ phu, Yêu tộc, là có tiếng chịu đòn, Hứa Thất An không cho rằng mình có thể dựa vào sách ma pháp giết người. Trừ phi hắn thi triển kỹ năng bản mạng của Nho gia: Ngôn Xuất Pháp Tùy.
Nhưng Ngôn Xuất Pháp Tùy di chứng quá lớn, khi Thiên Nhân chi tranh, hắn bởi vì “nguyên thần tăng cường gấp mười” suýt nữa hồn phi phách tán, là Lý Diệu Chân giúp hắn gọi về hồn phách.
Dương Nghiên tên võ phu thô bỉ này, hiển nhiên không có chiêu hồn loại kỹ năng cấp bậc cao cấp hoành tráng đó, kêu hắn đào mộ còn xấp xỉ... Hứa Thất An nói thầm.
Bởi vậy, mấu chốt thắng bại của trận chiến đấu này, không phải hắn có thể giết địch hay không, mà là Dương Nghiên khi nào có thể giết địch.
Quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện nữ tử váy đỏ tuy khắp nơi rơi vào thế yếu, lại ở trong thương của Dương Nghiên cứng rắn chống đỡ, mặc kệ Dương Nghiên đâm như thế nào, nàng cũng không kêu, còn dốc sức ứng đối.
Tứ phẩm võ giả với nhau có mạnh có yếu, nhưng trong thời gian ngắn rất khó phân thắng bại, nữ nhân này chẳng những lẳng lơ, còn chịu đòn tốt hơn so với trong tưởng tượng... Hứa Thất An bất đắc dĩ cảm khái.
Hắn chưa lộ ra vẻ mặt lo âu, phun ra quyển sách nắm ở trong tay, vung vài cái, cười nói: “Pháp thuật trong sách quả thật có hạn, nhưng đối phó hai tên các ngươi, là đủ.”
Khi nói chuyện, hắn lại xé xuống một trang giấy, đốt cháy, tro tàn bôi lên thân hắc kim trường đao.
Trong nháy mắt, hắc kim trường đao tựa như được giao cho sinh mệnh, “Vù” xé gió mà đi, linh hoạt quay quanh bay múa, từ góc độ khác nhau công kích Thang Sơn Quân.
Đạo thuật thất phẩm Thực Khí, đạo sĩ cảnh giới này, có thể thao túng pháp khí, tuyệt học thương hiệu chính là phi kiếm.
Thân thể khổng lồ ý nghĩa ưu thế phương diện lực lượng, nhưng tệ đoan tương ứng cũng triển lãm ra, Thang Sơn Quân trừ chấn động khí cơ đánh vào “phi đao”, thiếu thủ đoạn hữu hiệu khác.
Nếu là bình binh khí thường thì thôi, không đau không ngứa, nhưng thanh đao này sắc bén vô song, chém vào trên vảy, vậy mà lại đau đớn vô cùng.
Vù...
Trát Nhĩ Mộc Cáp nâng một tảng đá lớn, hướng Hứa Thất An ném mạnh.
Rầm rầm rầm!
Từng tảng đá lớn ném đến, Hứa Thất An ở trên núi chạy như điên, tránh né những tảng đá lớn như sao băng.
Thang Sơn Quân thì bởi “phi đao” mang đến đau đớn, phẫn nộ nổi hung, ở trong núi rừng không ngừng di chuyển, truy đuổi Hứa Thất An, từng cái cây bị gãy, tảng đá lăn lông lốc, biến thành vũ khí của Trát Nhĩ Mộc Cáp.
“Ầm!”
Sau một tảng đá lớn chặn đường, Thang Sơn Quân đuổi kịp Hứa Thất An, đầu rồng cực lớn ở cao hướng xuống quan sát, phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc:
“Bắt được ngươi rồi.”
Thân thể trăm trượng kịch liệt co rút lại, hóa thành dài hai trượng, thân thể to bằng cánh tay, mang Hứa Thất An quấn mấy vòng.
Thừa dịp tay chân đối phương bị trói buộc, Thang Sơn Quân há mồm cắn xé mặt Hứa Thất An, muốn đoạt đi hoặc hủy diệt quyển sách.
Nó cắn hụt, bóng người Hứa Thất An đột ngột biến mất, xuất hiện ở ngoài trăm mét, giơ tay, nhẹ nhàng thổi bay tro tàn ở lòng bàn tay.
Pháp trận truyền tống của thuật sĩ.
“Năng lực hệ thống nào cũng có?” Thang Sơn Quân rít gào.
Vịt nấu chín cứ như vậy bay đi, khiến nó suýt nữa không áp chế được lửa giận của mình, muốn phá hoại xung quanh một phen.
Quá khó chơi rồi.
Quyển sách trong tay tên Ngân la này, pháp thuật cất chứa trong đó nhiều, bao dung rộng, vượt xa Thang Sơn Quân cùng Trát Nhĩ Mộc Cáp tưởng tượng.
Một quyển sách như vậy, so với đại bộ phận pháp khí còn quý giá hơn.
Hắn là nhân vật nào, lại có được chí bảo cỡ này?
Bởi vì Hứa Thất An là võ phu, tuy hai người chưa hướng thân phận học sinh thư viện Nho gia suy nghĩ, đoán hắn còn có một tầng thân phận chân thật khác.
Đột nhiên, nữ tử váy đỏ đại chiến nơi xa phát ra một tiếng rít, sau đó bỏ lại Dương Nghiên, hướng phía Bắc đào tẩu.
Đây là tín hiệu rút lui.
Thang Sơn Quân và Trát Nhĩ Mộc Cáp không cam lòng nhìn thoáng qua Hứa Thất An, theo nữ tử váy đỏ cùng nhau rút lui.
Phù, rốt cuộc đi rồi... Hứa Thất An như trút được gánh nặng, phun ra một hơi đục ngầu.