TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 406: Thiên cơ (1)

(thêm chương)

Trạng thái của Hứa Thất An, như một thùng nước lạnh dội vào lòng mọi người, làm bầu không khí đang nóng hực bị hạ xuống, làm tiếng hoan hô dần dần biến mất.

"Trên sườn núi còn có tiểu hòa thượng, chính là cái tiểu hòa thượng đã trấn hào hiệp đài nam thành cả nửa tuần."

"Nghe nói là Phật Môn Kim Cương Bất Bại, quả thật là bất bại, năm ngày liền, biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt lên đài khiêu chiến, mà không ai phá được kim thân của hắn."

Giờ khắc này, người dân kinh thành và nhân sĩ giang hồ từ ngoài tới nhớ tới Kim Cương Bất Bại của Tịnh Tư mà sợ hãi.

Nhớ tới sự lợi hại của tiểu hòa thượng.

Những người không sống ở nam thành nghe vậy, liền lập tức hỏi chuyện, sau khi nghe xong đều sửng sốt:

"Còn có chuyện này? Các ngươi đừng có nghe lời đồn rồi tin nha, mấy lời đồn ở thành thị là ghê gớm nhất, không tin được đâu."

"Không phải là nói quá đâu, ta còn biết thời gian trước, có một kiếm khách rất là lợi hại lên đài, nghe nói là hút đá tụ thành kiếm, kiểu vậy, nhưng vẫn bị thua tiểu hòa thượng."

"Phật Môn mạnh quá đi, xem ra, người của chúng ta cất bước khó khăn, nguy nan trùng trùng đây."

Người dân kinh thành đều nhụt chí.

Từ lôi đài chiến và thuyết pháp của Tịnh Tư và Tịnh Trần, rồi đến pháp tướng hạ xuống đêm qua, Phật Môn đã tạo nên ấn tượng cực mạnh tác động vào lòng người dân kinh thành, đi sâu vào lòng người.

"Bần tăng nhớ, tuyệt học của Hứa Ninh Yến là 《Thiên Địa Nhất Đao Trảm》, hắn còn đủ sức chém thêm một đao nữa ư?" Hằng Viễn lắc đầu, chắp tay, thở dài:

"Ải thứ hai Kim cương trận mới là đấu võ, hắn chỉ chém được có một đao, đã dùng hết sức lực trong Bát Khổ Trận."

Sở Nguyên Chẩn không nhịn được bật cười: "Số sáu, đầu óc ngươi cứng nhắc quá."

Hằng Viễn cau mày không hiểu.

Sở Nguyên Chẩn không giải thích, nói tiếp: "Có điều, trừ phi hắn có thể chém ra đao thứ hai, một đao giống như đao phá vỡ Bát Khổ Trận, nếu không, dù thế nào cũng không phá được kim thân của Tịnh Tư."

Trong dãy lều, lúc này cũng đang nổ ra một cuộc tranh luận kịch liệt.

"Khí lực không đủ thì dừng lại nghỉ ngơi, lần này đấu pháp đâu có hạn chế thời gian. Chỉ cần Hứa Thất An có thể chém ra một đao uy lực không kém đao vừa rồi, phá Kim cương trận là không thành vấn đề."

Một huân quý vừa phát biểu xong, lập tức bị người khác phản bác.

Phản bác Uy Hải Bá cũng là một huân quý, tu vi không kém: "Một đao vừa rồi kia, Uy Hải Bá cho rằng một thất phẩm võ giả chém ra được hả?"

Đám đạt quan hiển quý chung quanh đều lắng nghe hai người tranh luận, nghe rất nghiêm túc.

Phiếu Phiếu vẫy vẫy tay, giọng thánh thoát: "Uy Hải Bá, Bình Đỉnh Bá, hai ngươi nói rõ ràng thêm chút cho ta nghe. Cẩu nô tài Hứa Thất An kia có mấy phần khả năng phá được Kim cương trận?"

Bình Đỉnh Bá là một trung niên ngoài bốn mươi, đang lúc tráng niên, vóc người khôi ngô, mắt hổ có thần, nghe Nhị công chúa hỏi, đứng dậy chắp tay trả lời:

"Điện hạ, theo thần thấy, Hứa Thất An không có một phần thắng nào."

Phiếu Phiếu nhíu mày: "Sao lại nói thế?"

Bình Đỉnh Bá thở dài: "Hứa Thất An chỉ là thất phẩm võ giả, mà kim thân của Tịnh Tư hòa thượng, dù có là Sở Nguyên Chẩn cũng không phá nổi, huống chi là hắn chứ."

Một văn thần cau mày lên tiếng: "Bình Đỉnh Bá có chỗ không biết, Hứa Thất An tuy là thất phẩm, nhưng thực lực mạnh mẽ, có ghi chép từng hai lần phá được cơ thể của võ giả Đồng Bì Thiết Cốt."

Bình Đỉnh Bá lắc đầu: "Phật Môn Kim Cương Bất Bại, võ giả Đồng Bì Thiết Cốt làm sao bằng được. Chưa kể, tiểu hòa thượng trấn giữ nam thành nửa tuần, nếu Hứa Thất An thắng được, đã ra tay lâu rồi, sao mãi vẫn luôn ẩn nhẫn?"

Văn thần lên tiếng gật đầu, Bình Đỉnh Bá là huân quý, đã tham gia chiến dịch Sơn Hải hai mươi năm trước, nên ánh mắt hắn sẽ không kém. Nếu nói như vậy, khả năng cao hẳn là sự thật.

Phiếu Phiếu suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra cách cãi lại, cáu giận: "Bình Đỉnh Bá, sao ngươi lại nâng cao sĩ khí người khác, hạ thấp uy phong của mình? Hứa Thất An thua thì ngươi được gì hả?"

Bình Đỉnh Bá bất đắc dĩ: "Thần không phải là nâng cao sĩ khí người khác, Hứa Thất An đại diện cho Ty Thiên Giám ra đấu pháp, cũng là đại diện cho triều đình, thần cũng hy vọng hắn chiến thắng, chỉ là phần thắng quá nhỏ."

Phải biết, đa số văn thần và nữ quyến ở đây đều là người ngoài nghề, vừa rồi thấy Hứa Thất An một đao phá trận, lòng tin lập tức bừng lên, ai cũng nở nụ cười.

Nhưng bây giờ, nghe Bình Đỉnh Bá là người trong nghề phân tích, quan văn và các nữ quyến mới nhận ra tình hình không hề lạc quan.

Uy Hải Bá hừ một tiếng, cất cao giọng: "Bình Đỉnh Bá, làm sao ngươi biết Hứa Thất An không bổ ra được đao thứ hai?"

Lúc này, Tịnh Trần hòa thượng nãy giờ vẫn ngồi im không nói mở miệng, "Một đao vừa rồi, hẳn là Giám Chính cho hắn mượn sức mạnh. Nếu không, với một thất phẩm võ giả, không thể chém ra đao khí đáng sợ như vậy.

"Khí lực của thất phẩm võ giả là có hạn, làm sao chịu nổi một sức mạnh đến như vậy tập trung trong người mình?"

Bình Đỉnh Bá lắc đầu, đây cũng là điều hắn muốn nói.

Các lều chống nắng đều im lặng, văn võ bá quan cửa cúi đầu uống rượu, các nữ quyến thì tận lực quay đầu đi, không nhìn Phật Môn hòa thượng.

Không phản đối, nhưng trong lòng thì không phục.

"Cha, ngài thấy thế nào?"

Vương tiểu thư cười tủm tỉm nhìn Thủ phụ đại nhân.

Vương Thủ phụ nhàn nhạt đáp: "Nhìn nhiều, nói ít, lúc này kết luận còn sớm."

Cho dù trong lòng nhận định Hứa Thất An đấu pháp khó mà thắng, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ người kế tiếp nên chọn là ai, nhưng có cú vả mặt vừa rồi, Vương Thủ phụ không thể đưa ra kết luận bừa nào nữa.

Đường đường Thủ phụ, không thể vấp ngã cùng một chỗ hai lần.

"Ta lại có một ý nghĩ."

Vương tiểu thư cười, nhìn về phía Tịnh Trần hòa thượng, cao giọng: "Vị đại sư này, Bát Khổ Trận là cao tăng Phật Môn dùng để rèn luyện Phật tâm, không liên quan tới chiến lực, dù có là cao phẩm võ giả, cũng khó mà tùy tiện phá trận, có đúng không?"

Tịnh Trần hòa thượng gật đầu, "Đưa một cao phẩm võ giả vào trận, không bằng tìm một đứa bé con."

Vương tiểu thư thản nhiên: "Vừa rồi Độ Ách đại sư cũng có nói, Đại Phụng có ba lần cơ hội, có đúng không?"

"Đương nhiên."

Vương tiểu thư cười rực rỡ: "Hôm nay Bát Khổ Trận đã phá, dù Hứa Thất An kiệt lực, không qua được Kim cương trận, thì triều đình cũng chỉ cần phái ra một cao phẩm võ giả để phá trận, kim cương ở sườn núi đó, có chống đỡ nổi không?"

Tịnh Trần hòa thượng sửng sốt, cau mày không đáp.

Mọi người sáng mắt lại, có cảm giác vừa sáng tỏ thông suốt, suy nghĩ đủ thứ.

Vì sao Giám Chính chọn một thất phẩm ngân la đi đấu pháp, không ai biết nguyên nhân, đều âm thầm nghi hoặc. Bây giờ thấy Hứa Thất An phá được Bát Khổ Trận, Vương gia tiểu thư lại nói rõ lợi hại.

Suy nghĩ trong đầu mọi người lập tức mở ra.

"Thì ra Hứa Thất An là con chốt thí đi đầu, vậy có nghĩa là có thể cho đi ra, thay một cao phẩm võ giả vào phá trận?"

"Ừm, nói về cao phẩm võ giả, kinh thành có nhiều mà, hẳn là phá được Phật Môn kim thân."

"Nếu bàn về võ giả, Trấn Bắc vương của chúng ta xứng đáng là người đứng đầu Đại Phụng."

Đề tài dần chuyển qua bàn tán về Trấn Bắc vương.

Vương tiểu thư một câu thành công, vẻ vô tình nhìn lướt qua khu vực Đả Canh Nhân, thấy Hứa Tân Niên cũng đang nhìn mình, thì trong lòng vui mừng.

Trước khi mắt hai người kịp gặp nhau, Vương tiểu thư tỉnh rụi quay đi.

"Người vừa nói chuyện chính là nữ quyến của nhà Vương Thủ phụ? Hình như là nữ nhi của ông ấy." Hứa Tân Niên thu mắt về, cảm nhận của hắn về Vương gia rất kém.

Vì Vương đảng và Ngụy đảng là chính địch, Vương đảng ba lần bốn lượt hãm hại đại ca, những chuyện này Hứa Tân Niên đều ghi tạc trong lòng.

Hắn đã coi Vương đảng là kẻ địch giả tưởng tương lai của mình.

"Trấn Bắc vương được khen là võ giả có thiên phú nhất hai trăm năm qua của Đại Phụng, tiếc là hắn không có ở kinh thành, nếu không cũng không tới phiên đám lừa ngốc này phách lối."

Hứa Tân Niên nghe phụ nhân bên cạnh mở miệng đánh giá.

"Phụ nhân này hiểu biết không ít, kiến thức này, phụ nhân nhà bình thường không sao có được, không biết đại ca biết trượng phu của bà ta ở đâu nữa." Hứa Tân Niên thầm nhủ.

"Đại ca ta cũng là kỳ tài luyện võ." Hứa Linh Nguyệt nói.

Phụ nhân cười, không tranh cãi.

Nhưng Hứa Linh Nguyệt nghe ra được ý ở phía sau nụ cười đó, là lười tranh cãi, giống như người đã nắm lý trong tay, khinh thường tranh cãi với những kẻ cưỡng từ đoạt lý.

Phật Sơn.

Hứa Thất An nghỉ ngơi một hồi, tiếp tục leo lên bậc thang. Dọc đường không gặp một cửa ải nào, đi thẳng tới chỗ Tịnh Tư hòa thượng.

Tịnh Tư lúc này như được đúc từ hoàng kim, cả người tỏa ra kim quang nhàn nhạt.

Hâm mộ quá, nếu mình học được thần công này, cả người sẽ vàng óng ánh! Trong đầu Hứa Thất An tự động hiện ra bốn chữ: Kim thương không ngã!

"Tịnh Tư đại sư!"

Hứa Thất An dừng bước, ngồi xuống bậc thang: "Ta nghỉ một lúc được không?"

Tịnh Tư tiểu hòa thượng ngồi xếp bằng, mỉm cười gật đầu: "Thí chủ cứ thoải mái."

Hứa Thất An nhíu mày: "Ngươi không sợ ta lại chém ra một đao hả?"

Tịnh Tư hòa thượng mỉm cười: "Thí chủ lúc này kinh mạch đang quá tải, còn chịu nổi sức mạnh giống vừa rồi ư?"

"Không phải là chuyện có chịu nổi hay không, chỉ là kỹ năng cần có thời gian làm nguội." Hứa Thất An cười toét miệng.