Đám người Liễu công tử cũng không dễ dàng, Dung Dung cô nương bị dẫn đi, Liễu công tử dẫn đầu đám thiếu hiệp nữ hiệp lập tức quay lại khách sạn, kể lại sự việc cho trưởng bối đi cùng.
Sau khi bàn bạc, các trưởng bối không lập tức chạy tới nha môn Đả Canh Nhân đòi người, mà mỗi người tự phát động mạng giao thiệp của mình, đi quan hệ trong quan trường trước.
Sau khi biết là bị Đả Canh Nhân bắt, các vị có địa vị trong "Mạng giao thiệp" kia đều lộ vẻ khó xử, nhưng bị năn nỉ cầu xin dữ quá, đều cố mà đồng ý.
Đến khi biết Đả Canh Nhân bắt người tên là Hứa Thất An, thì ai nấy đều biến sắc, không ngừng kêu: không làm được không làm được!
Mất hết thời gian cả một buổi chiều tốn công vô ích, sáng hôm sau đành phải nhắm mắt tới nha môn Đả Canh Nhân, hy vọng vị ngân la tiếng xấu lừng lẫy kia nương tay cho.
Sư phụ của Tiêu Hồn Thủ Dung Dung cô nương là một mỹ phụ trung niên vẫn còn phong vận, gương mặt mượt mà, hơi có chút phong tình, hẳn là hồi trẻ cũng là một mỹ nhân lả lướt quyến rũ .
Bà ta rất lo âu, vì quá biết đức hạnh của nam nhân trên đời, một đêm trôi qua, không biết Dung Dung đã bị hành hạ thế nào rồi.
Thất thân coi như cũng còn đỡ, chỉ e nam nhân đó tham lam, nhốt luôn vào đại viện thâm sâu để làm đồ chơi, đó mới là bi kịch của nữ nhân.
Sư phụ của Liễu công tử là một kiếm khách trung niên trầm ổn, đặc điểm lớn nhất là trông vô cùng mẫu mực, mắt rất có thần.
Hai trưởng bối giao ánh mắt với nhau, nhìn thấy sự lo âu và bó tay trong mắt nhau.
Ở một nơi đầy cao thủ như nha môn Đả Canh Nhân, dù có là võ phu cứng cựa, thì cũng phải thu liễm tính khí, rụt móng vuốt vào.
Lo âu chừng hai khắc, một nam tử trẻ tuổi mặc đồng phục ngân la, hông đeo bội đao khác với bình thường đi vào, tới tiền sảnh.
"Các ngươi ai là sư phụ Dung Dung cô nương?" Hứa Thất An quét mắt một vòng, mở miệng trước.
Mỹ phụ trung niên đứng dậy, thi lễ: "Là lão thân."
Bà dì khiêm nhường rồi, dáng vẻ dung mạo thế này, đâu có giống lão thân đâu. Hứa Thất An vuốt cằm: "Bổn quan đã điều tra rõ mọi việc, người ăn trộm pháp bảo của bản quan không phải Dung Dung cô nương, mà là Thiên Diện Nữ tặc Cát Tiểu Thanh.
"Hôm nay nhân phạm đã tập nã, Dung Dung cô nương, các ngươi có thể dẫn đi."
Nghe vậy, hai trưởng bối đều trút được gánh nặng, đám thiếu hiệp nữ hiệp đi theo cũng mừng rỡ không thôi.
So với các trưởng bối có kinh nghiệm dày dặn, tâm tư của họ đơn thuần hơn, trong lòng hai trưởng bối đều không ôm hy vọng, e là Dung Dung đã…
Nhưng đối phương chỉ sau một đêm phong lưu mà thả người, đã là khó gặp, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
"Đa tạ Đại nhân!"
Mỹ phụ trung niên cảm kích nói.
Đang nói chuyện, Dung Dung cô nương được nhân viên dẫn tới, đi vào thiên thính.
Dáng vẻ Dung Dung rất ổn định, kinh ngạc vui mừng kêu một tiếng "Sư phụ", không có mừng đến chảy nước mắt, cũng không một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ.
Mỹ phụ trung niên nhìn thấy thế, chỉ bình thản nói: "Không sao rồi, vị đại nhân này đã minh xét mọi việc, không hàm oan ngươi."
Dung Dung yêu kiều thi lễ, bình tĩnh đáp lại: "Đa tạ Hứa đại nhân."
Kiếm khách trung niên hắng giọng, ôm quyền: "Vậy, chúng ta không ở lại thêm nữa."
Nói xong, một chồng ngân phiếu từ trong tay áo trượt ra, đặt xuống bàn uống trà nhỏ.
"Mang ngân phiếu đi." Hứa Thất An nhàn nhạt nói.
Hắn không thể không biết xấu hổ lấy tiền, dù gì Tiêu Hồn Thủ Dung Dung không đi gây sự, cũng không ăn trộm, thuần túy chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Kiếm khách trung niên khó tin, kinh ngạc quan sát Hứa Thất An, lần nữa ôm quyền: "Đa tạ Đại nhân."
Đám khách giang hồ liền bước đi, vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa tiền sảnh, thì nghe thấy tiếng Hứa Thất An ở sau lưng nói: "Từ từ đã!"
Kiếm khách trung niên dừng lại, có chút khinh thường, lại có chút như trút được nặng, làm gì có quan sai không yêu bạc.
Ông ta xoay người, thuận thế lấy ngân phiếu trong tay áo ra, định đưa ra lần nữa, đã thấy Hứa Thất An bày ra bàn trước mặt một tờ giấy lớn, vung bút xuống viết.
Viết xong, lại dùng ngón cái chấm mực, ấn dấu tay vào.
Mọi người ngơ ngác nhìn, không biết hắn muốn làm gì.
"Bổn quan không thích thiếu nợ người khác, hôm qua chém gãy mất một món pháp khí của tiểu tử này, các ngươi cầm tờ giấy nợ này, đi Ty Thiên Giám tìm Tống Khanh, hắn sẽ bồi thường cho các ngươi một pháp khí khác thay Bổn quan." Hứa Thất An khẽ rung cổ tay, tờ giấy bay về phía kiếm khách trung niên.
Kiếm khách trung niên nhận lấy, cáo từ rời khỏi.
Đoàn người rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, mỹ phụ nắm lấy tay Dung Dung không nói lời nào, nhưng một thiếu hiệp quay đầu lại, giọng lo âu hỏi dò:
"Dung Dung, hắn, hắn …tối qua hắn có ăn hiếp gì ngươi không?"
Đám thiếu hiệp sững người, sau đó hiểu ra, đều nhìn Dung Dung chằm chằm.
Kiếm khách trung niên mắng: "Nói bậy bạ gì thế!"
Mặc dù ông ta và mỹ phụ cũng đoán hẳn Dung Dung đã thất thân, nhưng hai người đều giữ im không nói tới, tuy nói là nhi nữ giang hồ, nhưng danh tiết cũng vẫn vô cùng quan trọng.
"Hắn không làm gì ta hết, ta ở trong phòng giam Đả Canh Nhân một mình cả đêm." Dung Dung lắc đầu giải thích, "Chỉ là chăn thì hơi thúi."
Một đêm trôi qua, nàng không còn lo lắng sợ hãi như lúc đầu, biết ngân la kia là một chính nhân quân tử.
Nếu đề tài đã khơi ra, mỹ phụ cũng sẽ không giấu giếm nữa, giọng nghi ngờ: "Không ăn hiếp ngươi, vậy hắn bắt ngươi để làm gì?"
"Hứa đại nhân đó quả thật bị trộm mất bảo bối, kẻ trộm đồ của hắn là Cát Tiểu Thanh, hắn bắt ta đến nha môn, là vì Cát Tiểu Thanh dịch dung thành hình dạng của ta để gây án, nên mới gây ra hiểu lầm này." Dung Dung đáp.
Nghe rất hợp tình hợp lý
Mỹ phụ cau mày: "Tại sao Cát Tiểu Thanh lại dịch dung thành bộ dáng của ngươi?"
Dung Dung căm hận: "Hôm trước ta và chư huynh muội tới tửu lầu uống rượu, từng nói về nàng ta mấy câu, nói nữ tặc Thiên Diện Nữ là đồ giang hồ hạ cửu lưu, chỉ giỏi làm những chuyện bắt gà trộm chó, không xứng được đứng tên với ta.
"Chắc hẳn lời nói đó đã truyền tới tai nàng ta, nên nàng ta mới dịch dung thành hình dáng ta, đi ăn trộm, kết hợp trả thù."
"Đúng là có chuyện như vậy." Đám công tử gật đầu.
Như vậy câu chuyện đã trở nên mạch lạc rõ ràng, ngân la kia cũng là người bị hại, bắt Dung Dung hoàn toàn chỉ là sự hiểu lầm, không phải là hạng háo sắc lạm dụng chức quyền.
Đám thiếu hiệp thở phào nhẹ nhõm.
Kiếm khách trung niên vuốt cằm: "Vừa rồi đưa ngân phiếu cho hắn, hắn không lấy, trẻ tuổi khí thịnh đã tốt, trong lòng còn có chính khí."
Trong giọng nói đầy tán thưởng.
Liễu công tử suy nghĩ một chút: "Vậy, sư phụ, chuyện pháp khí ..."
Kiếm khách trung niên liếc mắt nhìn đồ nhi, lắc đầu bật cười: "Ở kinh thành, Ty Thiên Giám còn xếp hạng trên cả Đả Canh Nhân, ngân la thân phận mặc dù không thấp, nhưng chỉ dựa vào một tờ giấy, là có thể bảo Ty Thiên Giám đưa ra pháp khí ư, nói chuyện trên trời."
Liễu công tử không nén được thất vọng: "Vậy hắn còn… "
Kiếm khách trung niên bật cười: "Người tuổi trẻ nào cũng sĩ diện hão, chúng ta không cần coi là thật."
Mỹ phụ trung niên khẽ chuyển mắt, đề nghị: "Dù gì cũng không có việc gì làm, đi tới Ty Thiên Giám một chuyến đi, cũng như cho bọn nhỏ biết tòa lầu cao nhất Đại Phụng."
"Được."
Hứa Thất An cầm một quyển cổ tịch cũ kĩ, từ trong địa lao đi ra, hắn vừa tra hỏi Cát Tiểu Thanh xong, hỏi nàng ta điểm bí mật của thuật "Man Thiên Quá Hải".
"Nữ phi tặc này không ngờ là một nhân tài, giữ nàng ta lại, sau này nhất định sẽ hữu dụng. Trộm pháp bảo của ta, ta vừa nhổ bớt lông ngươi, tương lai còn bắt ngươi làm trâu làm ngựa nữa, dĩ nhiên, ta sẽ để cho ngươi ăn cỏ."
Xuân Phong Đường còn đang xây dựng lại, đường khẩu của hắn cũng đang làm, hiện giờ là một ngân la không có phòng làm việc, đành phải tới Kim Ngọc Đường của Mẫn Sơn tiếp.
Đi tới thiên thính, phân phó nhân viên mang trà tới, hắn mở cổ tịch, hăm hở xem.
Thuật dịch dung của Đạo môn, à không, thuật dịch dung của thần thâu môn quả thật thần kỳ, khác hẳn với các thuật dịch dung bình thường. Nó không phải là làm ra một tấm mặt nạ da người giống y như thật.
Mà là thay đổi trên dung mạo, phương pháp là chế tạo nước thuốc đặc biệt, phun lên mặt nửa nén hương, khiến làn da thật nóng lên, xuất hiện hiện tượng "Hòa tan", sau đó dùng pháp môn đặc thù, thay đổi đường nét của bộ mặt.
Hiệu quả duy trì được mười hai giờ.
Dĩ nhiên, cũng có thể chủ động trả về như cũ trước thời hạn.
Võ giả Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, thì cần lượng nước thuốc gấp ba, thời gian ngâm mặt cũng phải tốn tới một khắc, đành chịu thôi, da mặt quá dày mà.
"Điểm khó nhất của bí thuật này là phải cẩn thận quan sát, không ngừng luyện tập lặp đi lặp lại, giống như luyện vẽ, tuyển thủ sơ cấp thì phải bắt đầu từ mô phỏng, họa sĩ cao cấp thì tha hồ phát huy, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, là có thể vẽ ra nhân vật một cách hoàn mỹ.
"Là một môn cần phải chịu khổ cực rèn luyện mới thành công. Người mình quen thuộc nhất là Nhị thúc và Nhị Lang, nếu hóa thành Nhị thúc, sẽ làm thẩm thẩm hiểu lầm, hay là bắt đầu từ Nhị Lang đi."
Một nhân viên bước vào ngưỡng cửa, cung kính nói: "Hứa đại nhân, Ngụy Công xin mời."
Phòng trà tầng bảy.
Ngụy Uyên đứng bên bàn đọc sách, cầm bút, mắt ngưng thần, chuyên tâm dồn chí vẽ cái gì đó.
Ngụy Uyên không ngẩng đầu lên, hỏi: "Dạo này có đắc tội ai không?"
Hứa Thất An lì mặt: "Đi theo ngài, làm gì có chuyện không đắc tội người. Kẻ thù nhiều tới mức đếm không hết."
Ngụy Uyên "ừ" một tiếng: "Có giác ngộ, tương lai thành tựu sẽ không thấp."
Dừng một chút, nói tiếp: "Ngũ phẩm hôm qua ngươi dẫn về, sáng nay bị người dẫn đi, suy nghĩ lại cho thật kỹ, có đắc tội người nào không?"
Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: "Ta chính vì không nhớ nổi, nên mới dẫn người đó về, sao ngài lại thả?"
Hắn đang oán trách Ngụy Uyên.
Trong nha môn Đả Canh Nhân, dám nói chuyện kiểu này với Ngụy Uyên chỉ có hai người, một người trong đó là bình giấm (Thiến Nhu), người còn lại chính là Hứa Thất An.
Ngụy Uyên không nói nữa, đầu ngọn bút chậm rãi phác họa lên giấy, sau cùng gác bút, thở dài nhẹ nhõm: "Vẽ xong rồi."
"Ngụy Công vẽ gì thế? " Hứa Thất An liền sáp tới gần.
Trên bức họa là một mỹ nhân mặc cung trang hoa lệ, đầu đội rất nhiều đồ trang sức, ngón tay thon nhỏ cầm một cây quạt nhỏ.
Nàng ta có một nét đẹp rất khó tả, không phải tới từ ngũ quan, mà là thần vận.
Hứa Thất An xác nhận không phải hoàng hậu, liền to gan hẳn lên, hỏi: "Vị tỷ tỷ này thật là đẹp, có gả phu gia chưa? Ngụy Công quen biết hả? Ty chức còn chưa thú thê này."
Ngụy Uyên tiếc nuối lắc đầu: "Trên đời không có ai vẽ ra được vẻ đẹp của nàng, ta cũng không được."
Nói một hồi, cũng không nói nữ tử trong tranh là ai, cũng không nhắc lại chuyện đắc tội với người nữa, phất tay đuổi Hứa Thất An khỏi Chính Khí Lầu.