Trong chớp nhoáng này, Hứa Thất An không nén được nét mặt kinh ngạc.
Kết quả Vọng Khí Thuật đưa ra làm hắn đột nhiên sinh ra cảnh giác, vô số suy nghĩ tông vào nhau, văng lửa khắp nơi.
Hắn nhanh chóng nghĩ tới hai khả năng: một, Lang Tử thật ra không thích ăn bánh đậu xanh, sở dĩ biểu hiện thích ăn, là vì Trần quý phi thích.
Hai, nàng ta đang nói dối, nhưng Vọng Khí Thuật không giám định ra, có nghĩa trên người nàng ta có pháp khí che giấu Vọng Khí Thuật.
Khả năng đầu thì tạm thời chưa biết được.
Cái khả năng thứ hai, mới là cái làm da đầu Hứa Thất An tê dại, làm tuyến thượng thận điên cuồng bài tiết. (adrenalin)
Sao cung nữ Cảnh Tú Cung có được pháp khí che giấu Vọng Khí Thuật?
Nàng ta dùng nó để làm gì?
Trừ phi, mấy ngày nay nàng ta cần dùng tới nó để qua mặt làm chuyện gì đó, trừ phi nàng ta biết mình sẽ tới để hỏi.
Mấy ngày nay nàng ta đã làm cái gì?
Nàng ta tới ngự dược phòng!
Có khi nào bị thay mận đổi đào, thật ra Lang Tử đang đứng trước mặt hắn đây là một "Người ngoài" dịch dung giả trang thành? Hứa Thất An cảm thấy khả năng này không lớn, mặt nạ da người không qua được con mắt quan sát của hắn.
Nếu là thuật biến ảo do cường giả cấp cao làm ra, thì càng không có khả năng. Nơi này là hoàng cung, cường giả cao cấp không thể lẩn vào được.
"Hứa đại nhân?"
Lang Tử nhíu mày, nheo mắt quan sát Hứa Thất An đang thất thần.
"Không thể tùy tiện kết luận, có lẽ nàng ta chẳng qua là không thích ăn bánh đậu xanh, trong lúc vô tình nói ra lời trong lòng mà thôi."
Hứa Thất An không thể hiện ra suy nghĩ thật, mà bày dáng vẻ không vui, nhìn chằm chằm Lang Tử, giọng như không cam lòng:
"Lang Tử cô nương tuy là người bên cạnh Trần quý phi, nhưng tính khí không khỏi hơi quá đấy. Bổn quan dốc sức vì triều đình, lập công lao hãn mã, Lang Tử cô nương bày thái độ khinh thường như vậy, là có ý kiến với Bổn quan?"
Lang Tử nhìn hắn, hời hợp đáp: "Hứa đại nhân suy nghĩ nhiều rồi, nô tỳ không phải là khinh thường, cũng chẳng có ý kiến gì với đại nhân."
Tiếp đó, thi lễ nói: "Nô tỳ còn phải nhanh chóng trở về hầu hạ quý phi nương nương."
Nói xong, bước ra ngưỡng cửa, rời khỏi.
Nhìn theo nàng ta rời khỏi, lòng Hứa Thất An trầm xuống.
Vừa rồi, Vọng Khí Thuật cho thấy Lang Tử vẫn không hề nói dối.
Câu vặn vẹo sau cùng vừa để Hứa Thất An che giấu sự thất thố của mình, vừa là đào hố chờ Lang Tử nhảy.
Đầu tiên, Lang Tử rất khó chịu với việc bị hắn tra hỏi này, cảm tưởng đối với hắn cũng là chê bai, muốn nhanh đuổi hắn đi, điều này Hứa Thất An chắc chắn.
Người bình thường khi đối mặt với câu hỏi "Ngươi ghét ta có phải không", theo lễ phép, sẽ theo bản năng trả lời qua loa cho có lệ, không thừa nhận, cũng có nghĩa là nói dối.
Nhưng trong phản hồi của Vọng Khí Thuật, cảm xúc của Lang Tử lại vẫn rất ổn định, không tìm ra được là nói dối.
Như vậy, gần như có thể khẳng định, trên người cung nữ này có pháp khí che giấu Vọng Khí Thuật, cũng chứng tỏ nàng ta đã chột dạ, tận lực dùng thủ đoạn này để vượt qua tra hỏi.
Đến đây, sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, người ta đều đi đến một kết luận chỉ hướng vạch trần chân tướng.
Kẻ giật dây là bà ta!
Trần quý phi? !
Rất nhiều chi tiết, đầu mối hiện ra trong đầu Hứa Thất An, sôi sục như nước sôi.
Mình nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, báo lại phát hiện của mình cho Ngụy Công và Hoài Khánh biết. Hứa Thất An không muốn ở lại Cảnh Tú Cung một giây nào nữa.
Cảm giác này, giống như giữa đêm đi vào quán trọ ở nơi hoang vắng, nhưng phát hiện đây là một tòa nhà quỷ. Người tiếp đãi là một con ác quỷ, con ngươi lòng thòng trên gương mặt đầy thịt thối, dòi bò lung tung.
Mâm thức ăn trên bàn toàn là dòi, là phân, là thịt thối, là đầu người
Hứa Thất An chính là người sống vô tình nhìn ra bí mật đó của nhà quỷ, muốn giả vờ như mình chẳng biết gì, sau đó thừa dịp ác quỷ chưa kịp làm gì, nhanh chóng rời khỏi.
"Ta hỏi xong rồi, tiểu công công, chúng ta trở về thôi."
Hứa Thất An hít sâu, giọng thản nhiên như bình thường.
"Dạ !"
Tiểu hoạn quan không chút nghi ngờ, thoải mái đáp lại, đi theo Hứa Thất An ra cửa.
Khoan đã!
Bước chân Hứa Thất An chợt khựng lại. Nếu Trần quý phi là kẻ giật dây, như vậy tất cả những việc hoàng hậu gặp phải hiện giờ, chính là kết quả tương lai Trần quý phi phải trả giá: tước mất phân vị, đánh vào lãnh cung.
Thái tử có bị phế hay không, hay Thái tử sẽ như thế nào, Hứa Thất An không quan tâm, điều hắn quan tâm là: Lâm An thì làm sao?
Hôm nay nàng rất vui vẻ, vì vụ án đã gần kết thúc, Thái tử vô tội được thả ra chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Nhưng mà sau đó, khi mình đẩy mẫu phi nàng vào vực sâu vạn trượng.
Nàng biết được, hẳn sẽ rất hận mình.
So với Hoài Khánh, Lâm An có khả năng chịu đựng kém hơn, mẫu phi bị đánh vào lãnh cung, thậm chí còn có khả năng sẽ được ban cho bạch lăng và rượu độc.
Chưa nói tới mức độ sủng ái của hoàng đế, chỉ tính về địa vị, quý phi đã kém xa hoàng hậu.
Hoàng hậu là chính thê của hoàng đế, dù có hại chết một phi tử cũng sẽ không bị ban cho cái chết, nhưng quý phi thì sao, quý phi có được đãi ngộ như vậy không?
"Hứa đại nhân, Hứa đại nhân?"
Tiểu hoạn quan thấy Hứa Thất An đứng khựng lại ngẩn người, bèn gọi.
Hứa Thất An giật mình tỉnh hồn, vẫn chưa nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, đồng thời, trong lòng lại có một chút khó hiểu, sau khi biết kẻ giật dây là Trần quý phi, hắn vẫn chưa giải được hết tất cả nghi vấn.
Đi về thôi, nhưng khoan nói chuyện này với Ngụy Uyên, vì Lâm An, mình còn phải suy nghĩ thêm đã.
Đến cửa viện, hoạn quan giữ cửa vẫn nhìn hắn đầy oán giận.
Nhưng khi Hứa Thất An đến gần, hắn ta lập tức thay đổi thái độ, đàng hoàng, cung cung kính kính.
"Đúng rồi, ngươi nhận bạc của ta, lúc đi vào, có hỗ trợ truyền đạt cho ta không?" Hứa Thất An dừng lại trước mặt hắn ta.
"Dĩ nhiên là có!"
Hoạn quan giữ cửa giọng bất đắc dĩ: "Tiểu nhân có truyền đạt rồi, nhưng Lang Tử tỷ tỷ nói không gặp, nô tài nổi lòng tham, không muốn trả lại ngân phiếu, mà cũng không biết phải nói lại sao với đại nhân ngài, nên mới… "
Cho nên nàng ta là có chuẩn bị! Hứa Thất An gật đầu, đang định rời đi, sau lưng chợt có tiếng Lang Tử gọi hắn.
"Hứa đại nhân khoan đã!"
"Lang Tử cô nương."
Sống lưng Hứa Thất An căng lên, nhưng bề ngoài như không có chuyện gì xảy ra, xoay người lại: "Chuyện gì?"
Đại cung nữ đứng lại, cười nhẹ: "Nương nương muốn cảm ơn Hứa đại nhân đã phá án Phúc phi, giải oan cho Thái tử điện hạ, thỉnh ngài qua gặp, ngay mặt cảm ơn."
Cơ thể Hứa Thất An lại căng lên, vì hắn "Có tật giật mình", nên da đầu hơi tê dại.
"Bổn quan còn có yếu vụ trong người, không tiện lưu lại, án Phúc phi là tuân lệnh làm việc, là chức trách phải làm, nương nương không cần cảm ơn." Hắn bây giờ không muốn gặp Trần quý phi.
"Hứa đại nhân thật khách khí."
Lang Tử che miệng cười khẽ, giọng như đang đùa giỡn: "Nương nương nói, nếu Hứa đại nhân không tới gặp, người sẽ không cho Hứa đại nhân bước ra khỏi Cảnh Tú Cung nửa bước."
cmn! !
Lòng Hứa Thất An nặng xuống, lặng lẽ tỏa nguyên thần ra, thấy xung quanh không có tín hiệu nguy hiểm nào phản hồi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Phát hiện vừa rồi hắn chưa nói với ai, cả Lang Tử cũng không nhìn ra được, Trần quý phi không thể nào biết hắn đã nhìn thấu quỷ kế của bà ta, hẳn chỉ đơn thuần là muốn cảm ơn hắn. Chưa kể, nơi này là hoàng cung, bên ngoài có đại nội thị vệ, bên trong có Lâm An, và tiểu thái giám do Nguyên Cảnh Đế phái tới, Trần quý phi kiểu gì cũng không dám giở trò gì với hắn ở đây.
Với lại, hắn có khả năng một đao chém chết hai Lý Ngọc Xuân, không phải là để chơi.
"Được, làm phiền Lang Tử cô nương dẫn đường."
Hứa Thất An quay đầu nói với tiểu hoạn quan: "Ngươi cũng đi theo đi."
Hai người đi theo Lang Tử vào hậu viện.
Chính viện của Cảnh Tú Cung là một tòa lầu các hai tầng xây rất đẹp, ngói đen tầng tầng lớp lớp, mái cong đấu giác, trên bốn góc của nóc nhà có mười hai con diêm thú ngồi.
Tầng hai có vọng đài, thích hợp làm nơi ngắm cảnh, uống rượu khi mùa xuân ấm áp hoa nở, hoặc cuối thu trời thanh gió mát.
Đi tới nội viện, tiểu hoạn quan tằng hắng, ý nhắc nhở hắn.
Hứa Thất An hiểu ý, dừng lại.
Lang Tử vẫn bước không ngừng, một mình vào trong phòng, Hứa Thất An nghe thấy tiếng nói của nàng ta: "Nương nương, Hứa đại nhân đến."
Trần quý phi "ừ" một tiếng, dịu dàng nói: "Ta có mấy lời muốn nói với Hứa đại nhân, các ngươi đều lui đi, ra ngoài viện."
Sau đó là tiếng Lâm An nũng nịu: "A? Lâm An cũng phải đi à? Ta không đi ta không đi."
"Lâm An nghe lời."
"Hừm."
Trần quý phi đây là ý gì? Tại sao phải đuổi tất cả mọi người đi? Có lời gì mà không thể nói ngay trước mặt mọi người? Hứa Thất An chau mày.
Sau đó, Lâm An và hai Đại cung nữ bước ra ngưỡng cửa, lúc đi lướt qua người Hứa Thất An, Phiếu Phiếu khẽ le lưỡi, nói nhỏ:
"Tí nữa nhớ báo cáo cho Bổn cung."
Tiểu hoạn quan rơi vào khó xử, đang không biết phải làm sao, thì nghe có người nói: "Nương nương nói, những người còn lại lui ra, ngươi không có lỗ tai sao?"
"Ài." Tiểu hoạn quan gật đầu đáp lời, xoay người đi theo.
"Khoan," Hứa Thất An gọi hắn lại, khiển trách: "Bệ hạ phái ngươi tới giám sát ta, ngươi phải có tự giác của một "Khâm sai đại thần”, thẳng cái lưng lên."
Sau đó, hắn nói lớn tiếng: "Bổn quan dù gì cũng là ngoại thần, không tiện gặp mặt riêng tư với quý phi, tiểu công công này là người phụ trách giám sát Bổn quan, là phụng ý chỉ của bệ hạ."
Bề ngoài là nói cho Lang Tử nghe, thật ra là nói với Trần quý phi ở bên trong.
Im lặng mấy giây, trong phòng vọng ra tiếng Trần quý phi: "Vậy thì ở bên ngoài đợi đi."
"Đứng xa chút!" Hứa Thất An phất tay.
Tiểu hoạn quan ngoan ngoãn lùi ra xa.