TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 272: Cởi chuông phải do người buộc chuông (1)

Đây là một tòa tiểu lâu hai tầng, làm bằng gạch xanh và vật liệu gỗ, bức tường lộ ra một sự cũ kỹ phong sương.

Chủ cửa hàng là một người trung niên thon gầy, ánh mắt sắc bén, dò xét ba người khách đội nón lá rộng vành đứng ngoài cửa.

"Mấy vị khách nhân, muốn mua mấy cân thịt chó?" Chủ cửa hàng hỏi thử.

Tống Đình Phong khàn khàn trả lời: "Thịt chó bên ngoài bán thế nào, thịt chó bên trong bán thế nào?"

Chủ cửa hàng nghe thế, mặt liền nở nụ cười, giọng xởi lởi hẳn.

"Thịt chó bên ngoài một đồng bạc một cân, bên trong ba đồng bạc."

Loại tư xướng này, mà dám ra giá ba đồng bạc! Nói thật, giá này mà ở ngoài kinh thành được đến mức nào ấy chứ! Là người lão luyện trong nghề, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu lắc đầu.

Hứa Thất An thì lại chẳng thấy gì, vì từ khi hắn vào Đả Canh Nhân tới nay, thì luôn lăn lộn ở dưới tầng chót, uống tiệc trà còn phải trả tới mười lượng bạc, chỉ có ba đồng bạc thì có cái lông gì mà lôi thôi! Ta chơi gái miễn phí? Ài, vậy thì thôi!

Chủ cửa hàng đứng dậy, dẫn ba người vào cửa hàng, lúc này, Hứa Thất An mới phát hiện chủ cửa hàng có một chân khập khiễng.

Vào bên trong, những âm thanh không thể miêu tả kia nghe càng thêm rõ, hiệu quả cách âm quá kém, âm thanh hòa loạn vào nhau.

Nếu Xuân ca mà ở đây, nhất định sẽ nói, nghe theo hiệu lệnh của ta mà làm theo, 121, 121, vào ra vào, vào ra vào! Hứa Thất An thầm mắc ói.

Chủ cửa hàng hắc một tiếng: "Cô nương trong cửa hàng đều đang bận, các vị khách quan chờ chút nhé? Ta cắt một cân thịt chín cho các vị."

Trời mới vừa tối, cô nương trong cửa hàng đã có khách cả rồi! Chợ thịt chó này làm ăn được phết! Hứa Thất An không định chờ, vì hắn có mục đích khác.

Hứa Thất An đạp mở cửa phòng, cô nương bên trong hoảng sợ hét toáng lên. Hắn đá văng cửa từng phòng một, rước lấy một đống tiếng mắng chửi.

Đám nam nhân chẳng buồn mặc quần áo, vọt ra định tẩn cho Hứa Thất An một trận.

Hứa Thất An người nào tới đập người đó, sau năm sáu người, đám nam nhân không dám lên nữa, hắn mới dồn khí đan điền, nói:

"Đinh 15 được bao hết, cút cả đi mau, chi tiêu tối nay do Tống công tử trả tiền."

Khách làng chơi nghe vậy, lửa giận trong lòng bớt hơn nửa, chút thủ đoạn này, nếu đối phương nguyện ý trả tiền, vậy thì bỏ thôi, dù gì tiệm ‘bán thịt chó’ trong chợ đen này đầy dẫy.

Lúc này, chủ cửa hàng đã lùi ra tới chỗ để thớt, ở đó có con dao chặt thịt, hắn đè tay lên cán dao, híp mắt, trầm giọng:

"Các vị không phải tới để mua thịt, là tới phá quán?"

"Chủ quán đừng nóng, từ từ ta sẽ giải thích." Hứa Thất An đáp, gom đám nữ nhân trần trụi và nửa trần trụi vào chung một phòng, quát:

"Ôm đầu ngồi xuống!"

Đám nữ tử mờ mịt làm theo.

"Không được sự cho phép của ta, không được rời khỏi gian phòng này." Hứa Thất An chờ các nàng sợ hãi gật đầu, đóng cửa lại, trở về lầu một.

Chủ cửa hàng vẫn còn đứng đối diện với Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu.

Hứa Thất An đóng cửa hàng, ngồi xuống bên bàn, lấy nửa tấm ngọc bội ra, trầm giọng: "Chủ quán có biết vật này không?"

Ông chủ què chân nhìn tấm ngọc bội, dưới ánh nến, nó tỏa ra ánh sáng dịu dàng, vết cắt bằng phẳng, là bị vật sắc bén cắt thành hai nửa.

Hứa Thất An nhìn thấy rất rõ con ngươi của chủ cửa hàng co lại.

"Các ngươi là gì của Chu Mân?"

"Ngươi không cần biết, ta chỉ hỏi ngươi, có biết tấm ngọc bội này không?"

Chủ cửa hàng khẽ vuốt cằm, "Các ngươi chờ một chút."

Nói xong, hắn khập khễnh đi vào gian phòng mé đông. Vì bị què một chân, nên thường ngày, hắn đều ở lầu một.

Phòng ở lầu hai đều để dành cho khách tới ‘làm việc’.

Hứa Thất An đánh mắt cho Chu Quảng Hiếu, để hắn đi theo chủ cửa hàng, phòng ngừa đối phương giở trò.

Chủ cửa hàng nhanh chóng quay trở lại, cầm trong tay nửa tấm ngọc bội và một quyển sách, vừa vặn gắn khít với nửa tấm của Hứa Thất An.

"Các ngươi tới để lấy đồ chứ gì?" Chủ cửa hàng vừa nói, vừa đưa quyển sách ra: "Đây là đồ Chu Mân gởi ở chỗ ta."

"Ngươi không muốn hỏi cái gì à?" Hứa Thất An không chạm vào quyển sách, mà nhìn chủ cửa hàng chằm chằm.

"Các ngươi sẽ nói chắc?"

"Không biết, nhưng ngươi cũng quá dứt khoát."

Chủ cửa hàng than thở: "Lúc Chu Mân đưa cái này cho ta, từng nói ngọc bội là tín vật, không thấy ngọc bội không đưa đồ, dù là hắn tự mình tới cũng không đưa.

"Các ngươi không nói thân phận cho ta cũng không sao, ta chỉ nhận ngọc bội, không nhận người."

Chỉ nhận ngọc bội không nhận người! Vì người tới lấy chứng cớ có thể là Chu Mân cũng có thể không phải ông ta! Chu Mân quả là một gián điệp già dặn tâm tâm tư kín đáo, chết thật là đáng tiếc. Hứa Thất An lúc này mới cầm sách lên, ngưng thần nhìn một lúc. Đây là một quyển trướng bộ, ghi lại những khoản quân nhu "tự dưng" biến mất của Đô Chỉ Huy Sứ Ty, mỗi một khoản đều được ghi chép rất rõ ràng.

Có "chứng cớ" này, Trương Tuần phủ có thể tập nã Nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ về thẩm vấn, dù vậy, không thể trực tiếp định tội.

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu nhìn nhau một cái, nhìn thấy sự vui mừng trong mắt nhau, chứng cớ đã tới tay, chuyến đi Vân Châu này đã có thể lập chiến công rồi.

"Ngươi với Chu Mân quan hệ thế nào? Tại sao hắn lại yên tâm giao trướng bộ cho ngươi?" Hứa Thất An cất trướng bộ, uống một hớp trà, giọng điệu như đang nói chuyện phiếm.

"Ta vốn là du hiệp giang hồ, vì xen vào việc của người khác mà đắc tội một tên nha nội, bị đối phương dẫn người đánh, cái chân này chính là bị chặt mất hồi đó. Bọn họ vốn định lôi ta ra khỏi thành chôn sống, là Chu đại nhân cứu ta, ta thiếu hắn một cái mạng." Chủ cửa hàng cười buồn:

"Chân què rồi, hành tẩu giang hồ chính là một chuyện cười, nên cắm rễ luôn ở thành Bạch Đế. Hôm đó, khi hắn giao đồ cho ta, ta đã dự cảm hắn sắp xảy ra chuyện. Nhưng chuyện ta có thể làm là có hạn, ân cứu mạng không làm được, nhưng giữ đồ thì làm được."

"Cám ơn!" Hứa Thất An gật đầu, trong lòng bổ sung một câu: chuyện báo thù để đó cho chúng ta.