Hứa Thất An có rất ít kinh nghiệm về mặt này, lý do là: một, mì sản xuất công nghiệp ăn không ngon. Hai, mì thì ai cũng biết nấu, nhưng muốn nấu ăn ngon thì thật ra rất khó.
Chín mươi chín phần trăm mì làm ra ăn không ngon.
"Ít nhất mì mình tự tay làm ra, lực làm là đủ."
Trong bếp, Hứa Thất An nhào bột mì, khi thì nhào, khi thì chà, khi thì nặn, chăm chú và nghiêm túc.
Mì nhào xong để sang vừa, lấy ít nước thắng mỡ, quét lên mặt trong mâm, tiếp tục lấy mỡ thắng làm miếng trứng tráng.
Bỏ mì đã kéo sợi vào nồi nước sôi để nấu, lôi trong áo một cái bình sứ, đổ gia vị bản chế thô vào nồi nước.
Một mùi hương tươi nồng đậm nhẹ nhàng lan ra khắp nhà bếp, làm ai ai cũng động đậy ngón tay. Hứa Thất An cũng chưa ăn cơm, nuốt một ngụm nước bọt.
Bên kia, Chử Thải Vi và Hoài Khánh công chúa sóng vai nhau đi xuống lầu, trưởng công chúa nhìn Chử Thải Vi, giọng thoải mái:
"Sao các người tìm ra được nhà có quỷ này?"
Chử Thải Vi hơi ngớ người, sau đó hiểu ra ý của trưởng công chúa, khẽ đáp: "Hứa Ninh Yến muốn mua nhà, nên ta đi coi phong thủy cho hắn."
"Mấy chuyện này ta biết rồi, ý ta muốn hỏi là, làm sao phát hiện ra được tòa nhà này?" Trưởng công chúa nói.
"Công chúa hỏi nghe ngộ à, là lão cò nhà giới thiệu cho chúng ta mà." Chử Thải Vi nói.
Lão cò nhà? Mắt trưởng công chúa lóe sáng, trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều thứ, giọng thăm dò: "Lão cò nhà đó có gì đặc biệt không?"
"Rất có lương tâm." Chử Thải Vi móc một cái bánh ngọt từ trong túi da hươu bên hông, đặt vào lòng bàn tay, đưa cho trưởng công chúa.
Rất có lương tâm? Trưởng công chúa phẩy tay, ý bảo mình không ăn, hỏi tiếp: "Nghĩa là sao?"
"Hứa Thất An cảm thấy chỗ quỷ này rộng rãi, lão còn cản bọn ta, không để cho chuyện to lên đó." Chử Thải Vi vui vẻ nhét bánh ngọt vào cái miệng nhỏ, thích nhất là làm bằng hữu với Hoài Khánh, vì nàng ấy có đồ ăn ngon đều không giành với mình.
Nếu mà đổi thành tên quỷ sứ đáng ghét Hứa Ninh Yến kia, mình mà giả vờ khách sáo mời một câu, không chừng hắn ăn thật ấy.
" " Trưởng công chúa im lặng hồi lâu, thở dài một cái, là nàng chưa đủ lý trí, lại còn muốn thử tìm hiểu tin tức từ cái nha đầu này.
Tìm hiểu tin tức thì cũng thôi, lại còn dùng lời lẽ khéo léo, chả khác gì đánh mắt đưa tình với kẻ mù lòa.
Nghĩ tới đây, Hoài Khánh công chúa khẽ cau mày liễu, nhìn người bạn tốt của mình: "Dạo này ngươi với Hứa Ninh Yến qua lại thân quá nhỉ."
"Có à?" Chử Thải Vi ngơ ngác.
"Ngươi có qua lại với các nam tử khác nhiều lần như vậy không?" Trưởng công chúa bổ sung: "Các sư huynh trong Ty Thiên Giám không tính."
Chử Thải Vi nghĩ nghĩ, sau đó mới "YAA.A.A.." một tiếng: "Đúng ha, nhưng mà hắn luôn đổi rất nhiều cách tới tìm ta chơi."
Hoài Khánh công chúa mấp máy môi, như có điều suy nghĩ. Chợt, nàng ngửi thấy một mùi thơm như có như không rất nồng nàn, làm người ta không nhịn được nướt bọt bài tiết.
"Ư, thơm quá! Có sư huynh nào mua đồ ăn ngon hả?? A không..., mùi rất tươi, là một món ta chưa ăn bao giờ!" Chử Thải Vi nuốt nước miếng, hai mắt tỏa hào quang khao khát.
"Tay cầm trăng sáng hái ngôi sao, thế gian không có người như ta."
Đột nhiên, ở trong nhà bếp vang lên tiếng ngâm thơ thâm trầm, dọa Hứa Thất An giật cả mình. Quay đầu nhìn qua, thấy một Thuật sĩ áo trắng đứng đưa lưng về phía hắn.
Đồ tâm thần nhà ngươi, thiếu chút nữa dọa lão tử bệnh tim luôn! Hứa Thất An sầm mặt, thản nhiên nói: "Ngươi tới rồi."
Giọng nói bình thản trầm trầm, cứ như bạn lâu năm đã quen cả nửa đời, theo năm tháng trôi qua, nhuốm sự tang thương theo thời gian thấm thoát.
Làm tấm lưng kia ngẩn ra, sau đó đáp lại cũng bằng giọng điệu thâm trầm và bình thản: "Ừm, ta đã tới."
Nói xong, hắn có chút chờ mong câu trả lời của người ở sau lưng.
Một tiếng thở thật dài vọng tới, giọng khàn khàn cảm khái: "Không ngờ, từ biệt hai mươi năm, ngươi vẫn thích đưa lưng về phía chúng sinh như thế."
Đưa lưng về phía chúng sinh? ! Sáu chữ đơn giản, làm người áo trắng sinh ra một cảm giác mạnh mẽ, rằng mình là cường giả tuyệt đỉnh, đứng ở trên chóp, cô đơn, lạnh giá, vô địch là bản nhạc vĩnh hằng.
Trầm ngâm một thoáng, thản nhiên đáp: "Nhưng mà, người như ta vẫn bị ngươi hấp dẫn."
Nhận trò giả ngầu này đương nhiên ghê, cũng có chút bản lĩnh nha. Hứa Thất An nghĩ nghĩ, buồn bã nói:
"Ta chỉ biết là, lúc lò cửu chuyển kim đan luyện thành, sẽ chính là ngày ngươi ra tay. Ngươi vẫn không chịu tha cho ta."
"Hừ, người có đức mới xứng có được bảo vật."
"A, Dương Thiên Huyễn, ngươi bị thua à?"
Trong gian phòng hơi nước lượn lờ, bầu không khí trong nhà bếp thoáng cái trở thành giương cung bạt kiếm. Nhưng ngay lúc này, một giọng nói giòn giã đã phá vỡ bầu không khí ấy.
"Hai ngươi đang làm gì thế?" Chử Thải Vi đứng ở cửa ra vào, ngơ ngác quét mắt nhìn hai người.
Hứa Thất An lập tức cúi đầu xuống, khuấy mì ở trong nồi, che giấu sự lúng túng trong lòng.
Dương Thiên Huyễn không nhúc nhích, vẫn đứng chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía mọi người như cũ, nói khẽ: "Dù Tiểu sư muội có xin, ta tuyệt đối vẫn sẽ không tha cho ngươi."
Chử Thải Vi nói: "Dương sư huynh, ngươi tới nhà bếp làm gì?"
Dương Thiên Huyễn: "A, ta đến ăn mì."
Chử Thải Vi vui vẻ chạy tới bên bếp, chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào nồi nước trước mặt, cười tủm tỉm: "Sao ngươi biết ta chưa ăn cơm?"
Vì ta canh thời gian mà. Hứa Thất An cười: "Ta đã hứa sẽ làm mì cho ngươi ăn."
Vừa vặn, mì trong nồi đã chín. Hứa Thất An nhìn mỹ nhân mặc cung trang màu hồng phấn, hỏi thăm dò: "Trưởng công chúa, cũng ăn một chén nhé?"
Hoài Khánh công chúa hơi do dự, ánh mắt không kiềm được nhìn vào trong nồi, có chút không được tự nhiên gật đầu: "Ừ."
Nghĩ tới lượng ăn của Chử Thải Vi, Hứa Thất An nấu rất nhiều mì, nếu mà chia cho bốn người, thì vừa đủ mỗi người một chén.
Hắn vớt mì ra, ngâm vào trong nước lạnh, sau đó múc canh vào trong bốn cái chén, chia mì vào từng chén, đặt trứng chần nước sôi lên trên, lại rải thêm hành thái, tóp mỡ.
"Dương sư huynh, tới đây cùng ăn." Hứa Thất An gọi, thầm nghĩ vừa lúc nhìn mặt mũi ngươi thế nào.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn đã nhìn thấy dưới chân Dương Thiên Huyễn tỏa ra trận văn, sau đó, Dương Thiên Huyễn biến mất, còn mang theo một bát mì.
Chử Thải Vi cầm bát ngồi bên bàn, ăn một miếng tóp mỡ, thỏa mãn gật gù, sau đó không thể chờ đợi được húp một muỗng nước canh.
Mắt nàng sáng bừng lên, đầu lưỡi cảm nhận được một hương vị chưa từng có bao giờ.
Nàng cảm nhận mọi tế bào trong người mình đều đang điên cuồng kêu lên:
Ăn ngon!
Ăn ngon!
Ăn ngon!