Gió đã đổi chiều!
Đối với Võ Lâm minh mà nói, thế cục ở lúc rơi xuống đáy vực, đột nhiên ngoặt một cái, sau đó phá tan tầng mây, lên như diều gặp gió.
Chuyển biến lớn, nhanh, làm đại não bọn họ ở một trạng thái ngây dại.
Vài giây sau, tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô nổ tung, xen lẫn tiếng nữ tử vui quá mà khóc.
Liễu công tử hít sâu một hơi, khoanh tay nhìn chung quanh, phát hiện trên mặt đại bộ phận mọi người còn lưu lại hoảng sợ cùng đau thương, nhưng trong miệng bọn họ lại phát ra tiếng hoan hô, hoặc tiếng kêu bén nhọn không có ý nghĩa.
Một khắc trước, mọi người đều cho rằng Hứa Ngân la chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay sau đó, thế cục nghịch chuyển, vị nữ tử tựa như thần linh kia bỗng nhiên bị thương nặng không dậy nổi, mà Hứa Ngân la lúc này, khoanh chân trên không trung, Phật tháp đỉnh đầu chiếu ra kim quang, bảo vệ hắn.
“Hứa Ngân la thế mà thắng rồi.”
“Làm ta sợ muốn chết...”
“Quá mạnh rồi, không hổ là thiên tài kiệt xuất nhất một thế hệ trẻ tuổi của Trung Nguyên ta.”
“Hắn vừa rồi dùng là thủ đoạn gì, vì sao Vũ Sư kia đột nhiên bị thương nặng?”
Sau khi phát tiết xong cảm xúc, mọi người mồm năm miệng mười nghị luận.
Hắn thế mà liều mạng hạ được một vị nhị phẩm Vũ Sư... Liễu công tử đã từ trong miệng đám người trưởng bối Tào minh chủ biết được thân phận vị nữ tử kia.
Nhị phẩm Vũ Sư của Vu Thần giáo.
Nhị phẩm đó, ở trong mắt hắn, đây là tồn tại như thần tiên.
“Lâu chủ nói rất đúng, Hứa Ngân la chưa bao giờ thua, chưa bao giờ thua...”
Liễu công tử nghe thấy tiếng kêu của Dung Dung, theo tiếng nhìn lại, nàng đang cầm lấy tay sư phụ, cảm xúc kích động nói chuyện, trên mặt còn có nước mắt.
Liễu công tử di động tầm mắt, nhìn về phía bóng lưng hoàn mỹ không sứt mẻ như tiên tử kia, nàng đưa lưng về phía môn nhân Vạn Hoa lâu, đứng ở vách đá, ánh mắt từ đầu tới cuối đều chưa từ trên người Hứa Ngân la dời đi.
Liễu công tử nhíu nhíu mày, nói:
“Nhưng, không phải còn có hai vị Phật môn Kim Cương sao, mà Hứa Ngân la tựa như không thể tái chiến...”
Câu này, tựa như một thùng nước lạnh, “Ào” giội ở đỉnh đầu mọi người, dập tắt sự vui sướng cùng kích động của bọn họ.
Nơi đây lập tức yên tĩnh.
Mọi người đều nhìn hắn.
...
“Bần tăng biết.”
Tu La Kim Cương nhìn Độ Nan một cái, ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng, nói: “Không đến vạn bất đắc dĩ, chớ dùng nó.”
Độ Nan gật đầu.
Già La Thụ Bồ Tát từng ban cho bọn họ một giọt tinh huyết, giọt tinh huyết này ẩn chứa lực lượng Kim Cương pháp tướng, dùng làm lá bài cuối cùng.
Cái gọi là tinh huyết, không phải là máu tươi tầm thường, mà là mang lực lượng Kim Cương luyện hóa vào trong máu.
Thứ Hứa Thất An cho Tào Thanh Dương, cũng là tinh huyết tương tự.
Lực lượng Kim Cương pháp tướng quá mức bá đạo, cho dù là tam phẩm Kim Cương, cũng không cách nào khống chế nó quá tốt.
Mạo muội sử dụng, có lẽ sẽ bị lực lượng Kim Cương pháp tướng làm nổ thân thể, hoặc để lại vết thương ngầm rất khó trừ tận gốc.
Tiếp đó chính là, nếu có thể không sử dụng tinh huyết Bồ Tát đã giải quyết được Phật tử cùng Võ Lâm minh, như vậy giọt tinh huyết này, bọn họ liền có thể lưu lại tự dùng, thong thả tiêu hóa, tìm hiểu Kim Cương pháp tướng trong đó.
Già La Thụ Bồ Tát mang tinh huyết giao cho bọn họ, sẽ không đòi về nữa.
“Vũ Sư cứ việc chữa thương, hắn giao cho bần tăng.”
Tu La Kim Cương cất bước, hướng tới Hứa Thất An đi đến, hắn rất nhanh đi tới vách đá, một chân bước vào không trung, như giẫm trên đất bằng.
“Hứa Thất An, Phật môn kiên nhẫn là có hạn, ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần đối địch Phật môn, liên thủ Lạc Ngọc Hành cầm tù Độ Tình La Hán.
“Bần tăng đã là hộ giáo Kim Cương, nên sát tặc cho Phật môn.”
Hắn nhìn như đi thong thả, thật ra vận sức chờ phát động, gắt gao tập trung Hứa Thất An.
Mục tiêu của Phật môn cũng là Hứa Thất An, mặc kệ là giết hắn cũng tốt, độ hắn cũng thế.
Mang đi so sánh, trừ đám người thành Tiềm Long tâm tâm niệm niệm muốn diệt trừ Võ Lâm minh, Nạp Lan Thiên Lộc cùng hai vị Kim Cương, trình tự chủ yếu và thứ yếu trong lòng là:
Hứa Thất An, long khí, Võ Lâm minh!
Hứa Thất An không đến, bọn họ liền thu long khí, diệt Võ Lâm minh.
Một khi Hứa Thất An trợ giúp Võ Lâm minh, hắn sẽ trở thành mục tiêu cuối cùng của hai bên.
Hứa Thất An lúc này, thương thế đã bước đầu ổn định, dưới làn da nung khô mọc ra da thịt mới non nớt, sinh cơ trong cơ thể chậm rãi sống lại.
Hắn bình tĩnh nhìn Tu La Kim Cương từng bước sát khí, cười nói:
“Một khắc đồng hồ đã trôi qua.”
Cái gì? Tu La Kim Cương nhíu nhíu mày, chưa nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
“Ầm!”
Đột nhiên, cửa đá bị đá lăn vùi lấp, không chút dấu hiệu nổ tung, vô số hòn đá bay vút đi.
Một ánh đao sáng như tuyết tràn ngập ý sát khí lạnh lẽo, từ trong cửa đá lướt ra, chém về phía Tu La Kim Cương.
Lão thất phu Võ Lâm minh? Dự cảm nguy cơ của Tu La Kim Cương, khiến hắn sớm làm ra né tránh, tránh được ánh đao dữ dội.
Ánh đao này sau khi trượt, nhanh chóng trốn vào hư không.
Tu La Kim Cương đột nhiên nghiêng người một cái, ngay sau đó, hư không trên đỉnh đầu chém ra một ánh đao, sát qua bên người hắn.
Sau đó lại một lần nữa trốn vào hư không.
Chưa trúng kẻ địch, sẽ không biến mất?
Tu La Kim Cương khẽ nhíu lông mày rậm, dự cảm được nguy cơ bên trái, hắn không né tránh nữa, nắm tay nở rộ ánh vàng rực rỡ, hung mãnh đánh ra.
Vừa vặn từ va chạm với ánh đao bên trái đánh tới.
Trong tiếng nổ như sấm rền, Tu La Kim Cương quay cuồng bay ngược ra ngoài. Hắn kinh ngạc cúi đầu, nhìn nắm tay phải be bét máu thịt.
Đao ý này, thế mà lại phá thân thể Kim Cương của hắn?
Bỗng nhiên, hầu như mọi người đều nhìn về phía động quật, trong hang đá u ám, một bóng người đi ra.
Hắn hấp dẫn người ta chú ý nhất là một mái tóc bạc, mái tóc bạc như tấm thảm buông ở sau lựng, kéo trên mặt đất.
Hai hàng lông mày rủ xuống ở hai bên má, chòm râu rủ đến ngực.
Hắn thân thể trần truồng, không có bất cứ tấm vải nào che, quanh năm không thấy ánh mặt trời khiến thân thể hắn như là bạch ngọc, cơ bắp cuồn cuộn, khôi ngô cao lớn.
Bề ngoài hắn như lão nhân năm mươi tuổi, trên mặt có một chút nếp nhăn, lại không tỏ ra già nua.
Khuôn mặt ngũ quan tựa như điêu khắc, nghĩ hẳn lúc trẻ tuổi, là nam tử cực kỳ oai hùng.
“Lão tổ tông? !”
Tào Thanh Dương lẩm bẩm.
Một đám võ giả Võ Lâm minh phía sau, cũng là mờ mịt kinh hỉ, cộng thêm sầu lo.
“Đây là lão tổ tông Võ Lâm minh chúng ta?”
“Đúng, chính là lão tổ tông, có vài phần tương tự với trên bức họa.”
Sau mê mang ngắn ngủi, dần dần nhận ra vị lão nhân tự nhốt mấy trăm năm này, rất giống với bức tranh treo ở tổ sư đường.
“Lão tổ tông sao ở lúc này phá quan? Hắn, hắn không phải trạng thái rất không ổn sao.”
Phó Tinh Môn nói một chút, sắc mặt hơi thay đổi:
“Có thể là thấy Hứa Ngân la gặp nạn, cưỡng ép phá quan không?”
Hắn chưa nói thêm gì.
Sắc mặt mọi người cũng theo đó thay đổi hẳn, nếu là như thế, lão tổ tông cưỡng ép phá quan trả giá có thể nghĩ mà biết.
Sau trận này, cây cột chống trời của Võ Lâm minh liền sụp đổ, đây là tổn thất Võ Lâm minh không thể thừa nhận.
“Cái này, cái này...” Có người run rẩy nói không nên lời.
Chuyện Cửu Sắc Liên Ngẫu, chỉ có một mình minh chủ Tào Thanh Dương biết được, hắn vừa muốn giải thích, liền nghe Hứa Thất An cười to nói:
“Lão tiền bối, ngươi cuối cùng đi ra rồi, ngươi nếu còn không phá quan, ta quay đầu đi luôn.”
Trốn vào trong phù đồ bảo tháp đi luôn.
Lão thất phu cười ha ha:
“Đa tạ Cửu Sắc Liên Ngẫu của Hứa Ngân la giúp ta phá quan. Lão phu đã tấn thăng nhị phẩm, đến cùng lại thông!”
Thanh âm cuồn cuộn, vang dội sang sảng.