Lý Linh Tố khẽ lắc đầu:
“Nửa năm qua, ta quả thật có thời gian cảm thấy tình yêu của tỷ cùng Thanh tỷ quá mức trầm trọng, khiến ta không cảm thấy chút hạnh phúc nào, thậm chí có chút đau lưng.
“Những thứ này đều không nên là lý do ta rời khỏi các tỷ. Ta đến không phải khẩn cầu tỷ tha thứ, cũng không phải tìm cớ cho mình.
“Ta là quan tâm tỷ.”
Thấy Đông Phương Uyển Dung sắc mặt lạnh lùng, hắn đột nhiên vô cùng đau đớn, chỉ vào đám người Cơ Huyền, cả giận nói:
“Ngươi có biết Hứa Thất An đáng sợ bao nhiêu không? Ngươi có biết Hứa Thất An ở ngoài thành Ung Châu, mang nhóm người này đánh tơi bời, thiếu chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ.
“Vì sao ngươi cùng Thanh tỷ còn phải xen vào? Chỉ bằng tu vi các ngươi, ngay cả một sợi tóc gáy của Hứa Thất An cũng không thương tổn được.”
Đông Phương Uyển Dung cười nhạo nói: “Có quan hệ gì với ngươi đâu.”
Lý Linh Tố lớn tiếng nói:
“Là không quan hệ với ta, nhưng tỷ nếu kiên trì ở lại chỗ này, ta cho dù chết, cũng phải mang tỷ đi. Ta không hy vọng tỷ cùng Thanh tỷ mất mạng vô ích.”
Đông Phương Uyển Dung mang dao găm ném ở trước mặt hắn, giọng điệu lạnh lùng tựa như gió lạnh giờ phút này:
“Ngươi có thể tự kết thúc.”
A cái này... Lý Linh Tố im lặng một lát, miễn cưỡng cười nói:
“Dung tỷ, tỷ là thật sự không thương ta nữa...”
Hắn rơi nước mắt mà đi.
Nhìn bóng lưng Lý Linh Tố ngự kiếm rời khỏi, Đông Phương Uyển Dung im lặng thật lâu.
“Vì sao không giết hắn?”
Trong đầu, vang lên tiếng của Nạp Lan Thiên Lộc.
Đông Phương Uyển Dung khẽ lắc đầu: “Hắn là Thánh tử Thiên tông, giết hắn sẽ đưa tới Thiên tông trả thù, con không muốn tạo kẻ địch cho lão sư.”
Nạp Lan Thiên Lộc cười cười:
“Ngươi còn yêu hắn, vừa rồi nếu ta không ép ngươi giết hắn, ngươi sẽ không đuổi hắn đi.
“Uyển Dung, tình thâm không thọ. Chúng ta không phải người Thiên tông, nhưng cũng phải thích hợp học Thái thượng vong tình. Dùng tình thái thượng, dễ dàng bị tình khống chế.”
Đông Phương Uyển Dung mím môi.
...
Bên kia, Lý Linh Tố sau khi ngự kiếm rời đi, chưa quay về Khuyển Nhung sơn, ở bên ngoài đi vòng vèo không có mục tiêu.
Như vậy có thể tránh mình bị theo dõi cùng nhìn trộm.
Hắn lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, hướng bên ngoài đổ ra một con chim hoang nhỏ nhắn.
Con chim hoang vỗ cánh đáp lên bả vai hắn, miệng nói tiếng người: “Như thế nào?”
Sắc mặt Lý Linh Tố nghiêm túc, nói:
“Trên Ngự Phong Chu có hai vị Kim Cương, Dung tỷ, còn có Cơ Huyền cùng đôi tỷ đệ kia.
“Sau đó, ta ở trong nguyên thần dao động của Dung tỷ đã nhận ra một tia dao động không bình thường, nguyên thần Nạp Lan Thiên Lộc quả nhiên ký sinh ở trên người Dung tỷ.
“Trừ những người này, trên Ngự Phong Chu không có một bóng người.”
Con chim hoang nghe xong, trầm ngâm một lát, gật đầu một cái:
“Ngươi làm tốt lắm.”
Lý Linh Tố vội nói: “Nhớ rõ ngươi từng đáp ứng ta, phải nương tay với Dung tỷ cùng Thanh tỷ, đừng hại tới mạng tỷ ấy.”
Hắn đây là đang thêm một tầng bảo hiểm cho Đông Phương tỷ muội.
Con chim hoang nhẹ nhàng gật đầu:
“Ta chỉ có thể cố gắng hết sức, ngươi nên biết, Nạp Lan Thiên Lộc ký túc ở thức hải cô ta, ta rất khó ở dưới tình huống không thương tổn cô ta, giải quyết Nạp Lan Thiên Lộc.
“Huống hồ, lúc sinh tử tồn vong, chưa chắc có thể để ý tới những thứ này.”
Lý Linh Tố không kiên trì, nói:
“Ta biết.”
Hắn chỉ là đi Ngự Phong Chu một chuyến, phiêu lưu không lớn, độ khó nhiệm vụ cũng không cao, không có đạo lý yêu cầu Hứa Thất An khi đánh nhau, phải bảo đảm Đông Phương tỷ muội không việc gì.
Hứa Thất An cũng sẽ không đáp ứng.
Sâu trong rừng rậm.
Trên Ngự Phong Chu, trừ mấy lão bằng hữu, không có người khác... Hứa Thất An vừa chuyên chú xem cuộc chiến, vừa thúc đẩy đầu óc.
“Nếu chỉ có hai vị Kim Cương, ta dựa vào sự sắc bén của Trấn Quốc Kiếm, trái lại không sợ, nhưng Trấn Quốc Kiếm đối phó Nạp Lan Thiên Lộc hiển nhiên không có tác dụng quá mạnh.
“Lý Linh Tố chưa thấy người khác, không đại biểu trên thuyền thật sự không có mai phục, lấy thủ đoạn của Hứa Bình Phong, nếu muốn che giấu sát chiêu, khẳng định không phải Lý Linh Tố có thể phát hiện.
“Nhưng, Vân Châu có Giám Chính nhìn chằm chằm, Hứa Bình Phong không có khả năng bản thể rời khỏi, trước không nói hắn có thể giấu được pháp nhãn Giám Chính hay không, hắn nếu dám rời khỏi Vân Châu, Giám Chính nói không chừng trực tiếp hốt cả ổ.
“Cơ Huyền tên chó này, đánh với ta là một cái tâm tư, đang từng bước một thử con bài chưa lật của ta...”
Hứa Thất An mang Hồn Thiên Thần Kính đặt ở bên chân, lấy ra mảnh vỡ Địa Thư.
Hắn đổ mảnh vỡ Địa Thư, từ trong đó triệu hồi ra Thái Bình Đao cùng Trấn Quốc Kiếm.
Hai thanh thần binh khí tức nội liễm, không có gì dao động.
“Đã lâu không gặp, lão bằng hữu.”
Hứa Thất An sờ sờ thân kiếm đồng thau.
Trấn Quốc Kiếm truyền đến một ý niệm dày nặng ôn hòa, tựa như tiền bối cao nhân đôn hậu trầm ổn.
Thái Bình Đao thì vui vẻ hơn rất nhiều, không ngừng hướng Hứa Thất An truyền đạt ý niệm “Ta đã không phải ta trước kia”.
Tựa như một đứa nhỏ choai choai, lại hướng phụ thân tỏ vẻ mình là người lớn rồi.
“Tốt lắm, trải qua nửa tháng ôn dưỡng, ngươi trở nên càng thêm sắc bén rồi, Thái Bình!”
Hứa Thất An vuốt thân đao màu vàng sẫm: “Hôm nay, ta dùng máu Kim Cương để tế ngươi.”
Hắn mang Trấn Quốc Kiếm và Thái Bình Đao cắm ở hai bên hông, một lần nữa cầm lấy Hồn Thiên Thần Kính, nhìn bóng người nửa quỳ chỗ cửa đá, nói thầm:
“Tào Thanh Dương tên ngu xuẩn này, thế mà không nỡ dùng tinh huyết ta tặng hắn, muốn lưu lại tiêu hóa, tìm hiểu, lấy nó tấn thăng tam phẩm.
“Thực cho rằng dựa vào tu vi của mình cùng bọn Dương Thôi Tuyết phối hợp, có thể đánh bại Thương Long thất túc?
“Bây giờ không thể không dùng rồi nhỉ.”
...
“Ta quá cuồng vọng rồi.”
Tào Thanh Dương thở dài, “Cho dù ngươi dựa vào là pháp khí, không phải tam phẩm thật sự, vẫn như cũ không phải ta có thể đối phó, dựa vào nhiều người vô dụng.”
Thấy Tào Thanh Dương thế mà lại bình yên vô sự, đám người Phó Tinh Môn Dương Thôi Tuyết chỉ cảm thấy gió đã đổi chiều, vừa khó có thể tin, lại vừa vui mừng quá đỗi.
Tiêu Nguyệt Nô tập trung nhìn vào, thân thể mềm mại khẽ run:
“Minh chủ, ngươi, ngươi vào tam phẩm rồi? !”
Tào Thanh Dương lúc này, khí tức đã hoàn toàn khác, mơ hồ tản mát ra khí tức làm bọn họ run rẩy.
Càng ly kỳ hơn là, màu da Tào Thanh Dương biến thành màu vàng nhạt.
Tam phẩm... Dương Thôi Tuyết Đái Tông im lặng chăm chú nhìn, trong lúc nhất thời thế mà lại không có vẻ mặt, nhưng nhịp tim mỗi người đều chợt nhanh hơn, điên cuồng đập thình thịch.
“Kim Cương Thần Công? !”
Đột nhiên, võ tăng Tịnh Duyên nơi xa, ở trong sắc mặt hơi thay đổi thốt ra.
Đám người Võ Lâm minh đang lâm vào trong vui sướng thật lớn, lúc này thoáng tỉnh táo.
“Minh chủ, từ khi nào học được Kim Cương Thần Công?”
Thiết Y môn Vưu Thạch nhìn về phía đồng bạn, ý đồ từ chỗ bọn họ đạt được câu trả lời, lại từ trong mắt bọn họ thấy được nghi hoặc tương tự.
Chuyện gì vậy?