Vương phủ.
Hứa Nhị lang ở Vương phủ dùng xong bữa trưa, bị Vương Tư Mộ đưa tới sảnh ngoài khuê phòng.
Cho dù hai người có hôn ước, nhưng chưa xuất giá, khuê phòng nữ tử cũng không thể để vị hôn phu đi vào.
Sảnh ngoài bài trí xa hoa, trải địa y sang quý, trên giá đồ cổ bày các loại đồ cổ trân phẩm, trên tường treo tranh chữ danh gia.
Vương Tư Mộ tài tình cực cao, ngoài thanh tú trong thông tuệ, ở chung với nàng luôn có thể cảm giác được vui vẻ.
Ngẫu nhiên cũng sẽ hướng tình lang hờn dỗi chút, cũng may Nhị Lang không phải trực nam sắt thép trước kia nữa, vẫn biết dỗ vài câu.
“Chờ xuân tế qua, Linh Nguyệt muội tử hẳn là mười chín tuổi rồi nhỉ.”
Vương Tư Mộ cười tủm tỉm hỏi.
Trong lòng Hứa Nhị lang nghĩ chuyện này, mất tập trung gật đầu một cái.
“Cũng đến tuổi kết hôn rồi, có đính hôn chưa.”
Vương Tư Mộ lại hỏi.
Ở Đại Phụng đối với tuổi hôn phối của nữ tử, bình dân bình thường là sau 14 tuổi, gia đình quan to hiển quý, thì ở sau 16 tuổi.
Muộn nhất không thể vượt qua 22 tuổi, nếu không chính là gái lỡ thì.
Hứa Nhị lang liếc vị hôn thê 21 tuổi, nói: “Không vội, qua vài năm nữa đi.”
Vương Tư Mộ cười gật đầu, bổ sung một câu:
“Chờ sau khi chúng ta thành hôn, vị hôn phu muội ấy có thể chọn liền càng nhiều.”
Đường lối suy nghĩ của Vương Tư Mộ rất rõ ràng, tương lai gả vào Hứa phủ, nhất định phải mang Hứa Linh Nguyệt gả ra ngoài.
Chỉ riêng một vị chủ mẫu Hứa gia, đã cho nàng áp lực thật lớn, nếu là lại để muội muội thích giả bộ đáng thương đóng vai nhu nhược kia chặn ngang một cước, địa vị tương lai của mình đáng lo.
Đương nhiên, Vương Tư Mộ cũng không phải người thích đấu đá, lập gia đình vì đấu đá trong gia đình.
Nàng chỉ là muốn giảm bớt “uy hiếp” bên người mình, cố gắng không bị người ta kiềm chế.
Hứa Nhị lang “Ừ a a” lấy lệ một lát, nói:
“Ta còn có việc thương lượng với Vương Thủ phụ.”
Vương Tư Mộ gật gật đầu, dịu dàng nói:
“Cha tựa như bị bệnh, đoạn thời gian trước luôn ho khan, người cũng choáng, luôn ngây người.”
Hứa Nhị lang sửng sốt, quan tâm nói: “Tìm thuật sĩ Ty Thiên Giám khám chưa?”
Vương Tư Mộ thở dài một tiếng:
“Người Ty Thiên Giám nói, cha là vất vả lâu ngày thành bệnh, ưu tư quá nặng, cần tĩnh dưỡng. Mặt khác còn nhiễm chút phong hàn.
“Trước kia Ngụy Uyên còn, ông ý chí chiến đấu sục sôi, bây giờ Ngụy Uyên đã chết, ông không có đối thủ, sự hăng hái đó lập tức mất đi.
“Vốn còn có thể mở ra khát vọng, ai ngờ tình hình thiên tai dữ dội...”
Hứa Nhị lang vẻ mặt nặng nề gật đầu.
Từ chỗ ở của vị hôn thê rời khỏi, hắn ngựa quen đường cũ tới trước thư phòng của Vương Thủ phụ, gõ vang cửa.
Sau khi được cho phép, đẩy cửa mà vào.
Vương Thủ phụ ôm chén trà nóng hầm hập, ngồi ở sau bàn, trước người trống không một vật, vừa rồi tựa như đang ngồi ngây người.
“Thủ phụ đại nhân, viện trưởng muốn gặp ngài.”
Hứa Từ Cựu đi thẳng vào vấn đề.
Vương Thủ phụ bình tĩnh nhìn hắn một lát, thản nhiên nói:
“Không có gì đáng gặp, ta đã không có tinh lực thay hắn chu toàn, càng không có cái hứng thú đó.
“Vua mới đăng cơ, thư viện Vân Lộc hắn muốn mượn việc này trở về triều đình, cái này nhất định sẽ tạo thành triều dã rung chuyển, đưa tới quan văn kháng cự. Ở trên thời điểm mấu chốt này, ngươi nên biết việc này ý nghĩa cái gì.”
Hứa Nhị lang trầm giọng nói: “Phản quân Vân Châu vận sức chờ phát động, thư viện Vân Lộc nếu có thể trở về triều đình, không thể nghi ngờ là trợ lực rất mạnh.”
Vương Thủ phụ lắc đầu:
“Triều đình bây giờ cần, không phải đám thanh lưu kia của thư viện Vân Lộc hắn, là bạc, là bạc dùng không hết. Ngươi đi nói cho Triệu Thủ, nếu hắn có thể khiến quốc khố có thêm năm trăm vạn lượng bạc, vị trí của lão phu, chắp tay nhường cho.
“Mâu thuẫn người đọc sách thư viện Vân Lộc, là nhận thức chung của thiên hạ sĩ tử, là nhận thức chung của quan văn. Nếu là buông ra cánh cửa này, ngươi đoán đám quan văn kia có thể “bức cung” không?
“Như vậy, ai đi cứu trợ thiên tai.”
Hứa Nhị lang thở dài: “Ta hiểu rồi.”
Ngày thứ ba, hắn xin phép không đi Hàn Lâm viện, tới thư viện Vân Lộc “phục mệnh”.
“Vương Thủ phụ tuy không gặp viện trưởng, nhưng mang sổ con trình lên rồi, chỉ là bệ hạ, hắn không để ý tới...”
Hứa Nhị lang nói.
“Mà thôi!”
Triệu Thủ thở dài một tiếng, nhìn phía kinh thành: “Ta đối với Vĩnh Hưng đã hết lòng.”
Hứa Nhị lang lúc này, còn chưa hiểu ý nghĩa câu này đại biểu.
...
Trăng sáng sao thưa, gió lạnh phần phật.
Một chiếc thuyền bay xuyên qua ở trong mây mù, chậm rãi “bỏ neo” ở trên không hùng thành nguy nga.
Đông Phương Uyển Dung đứng ngạo nghễ đầu thuyền, mái tóc cùng làn váy bay lên.
“Sư tôn, đến Vũ Châu rồi.”
...
Trong tiểu viện, Cơ Huyền đang chiêu đãi Độ Nan, Độ Phàm hai vị Kim Cương.
“Không biết hai vị Kim Cương có tìm được cửu long kí chủ hay không?”
Cơ Huyền nhìn Phật môn Kim Cương ngồi ở thượng thủ, thử nói.
Độ Nan khẽ lắc đầu.
Tu La Kim Cương thì nhắm mắt không nói.
Cơ Huyền cười cười, không nói nữa, hắn biết thân phận mình không đủ để khiến hai vị Kim Cương coi trọng.
Tịnh Tâm nói: “Cơ Huyền thí chủ, minh hữu ngươi bảo chúng ta chờ là ai?”
Cơ Huyền trả lời theo sự thật: “Người Vu Thần giáo.”
Độ Nan Kim Cương mở mắt nhìn hắn một cái, tiếp đó nhắm mắt, chưa từng phát biểu ý kiến.
Võ tăng Tịnh Duyên nhíu mày: “Đến lúc đó, long khí phân phối như thế nào?”
Hợp tác với thành Tiềm Long, là cao tầng Phật môn quyết định, long khí cho dù về thành Tiềm Long sở hữu, hắn cũng không có ý kiến.
Nhưng quan hệ của Vu Thần giáo cùng Phật môn còn chưa tới một bước đó.
Cơ Huyền đang muốn nói chuyện, bỗng quay đầu nhìn về phía ngoài sân.
Đám người Tịnh Tâm Tịnh Duyên đồng bộ làm ra động tác tương tự.
Nháy mắt, hai cánh cửa gỗ cũ nát của tiểu viện bị gõ vang.
Liễu Hồng Miên lắc mông đi lên mở cửa, đoàn người Đông Hải Long Cung lấy Đông Phương tỷ muội cầm đầu đứng ở cửa.
Cơ Huyền đứng dậy đón chào, cười tủm tỉm nói: “Mời hai vị cung chủ vào.”