TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 1099: Thái phó khí tiết tuổi già khó giữ được (2)

Hoàng đế lôi kéo thi ân, nào cho phép thần tử từ chối? Với lại, hắn mặt ngoài lôi kéo Hứa Nhị lang, trên thực tế mượn sức ai, người sáng suốt đều biết, cho nên căn bản không để ý ý kiến của Hứa Nhị lang.

Lệnh vua khó trái, Hứa Nhị lang chỉ có thể đáp ứng.

Về nhà nói với mẫu thân, thẩm thẩm cao hứng muốn hỏng mất, thầm nhủ khuê nữ ngốc nhà ta rốt cuộc thời đến vận chuyển?

Thái phó này chính là người dạy hoàng tử hoàng nữ, lão đến dạy Linh Âm đọc sách biết chữ, chung quy không có vấn đề nhỉ.

Lần trước bởi vì Linh Âm đánh thế tử, bị đuổi khỏi hoàng cung, thẩm thẩm tiếc nuối đến nay.

Trong xe ngựa, Hứa Nhị lang liếc muội muội ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế, nói:

“Vào cung, mặc kệ Thái phó... Tiên sinh hỏi muội cái gì, muội đều nói mình chưa từng đọc sách, cái gì cũng không hiểu, hiểu chưa.”

Hứa Linh Âm dùng sức gật đầu:

“Vâng!

“Muội sẽ học thật tốt, giống như nhị ca tên đề bảng vàng.”

Không, ta chỉ cầu muội tha Thái phó một cái mạng chó... Hứa Nhị lang nói thầm trong lòng.

Nghĩ nghĩ, hắn xoa đầu Hứa Linh Âm, nói:

“Nếu ai bắt nạt muội, muội cứ đánh hắn, xảy ra chuyện có đại ca gánh vác thay muội.”

Dừng một chút, vội bổ sung nói: “Phải chú ý chừng mực, đừng toàn lực đánh người.”

Sẽ chết người đấy.

“Vâng!”

Tiểu Đậu Đinh hơi khờ khờ gật đầu.

Hứa Nhị lang nhất thời yên tâm, dưới tình huống bình thường, Linh Âm vẫn rất nghe lời. Tính tình cũng rất tốt, không dễ nổi giận, trừ phi đồ ăn bị cướp.

Rất nhanh, xe ngựa vào hoàng thành, ở ngoài cửa cung bị ngăn lại.

Sau khi Hứa Nhị lang nói rõ tình huống, Vũ Lâm vệ vào cung thông báo, chỉ một lát, một hoạn quan đi ra, hướng Hứa Nhị lang chắp tay hành lễ, mang theo Hứa Linh Âm vào cung.

Nơi các hoàng tử hoàng nữ, còn có quận chúa thế tử đi học gọi là “Thượng Thư phòng”.

Hứa Linh Âm ngạc nhiên nhìn chung quanh, tuy từng tới hoàng cung một lần, đối với đứa nhỏ mà nói, một lần hiển nhiên không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ tràn đầy của bọn nó.

Đi rồi đi, nàng bỗng nhiên thấy một bộ váy dài thanh lịch từ nơi xa đi tới.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ...”

Tiểu Đậu Đinh ngạc nhiên lẫn vui mừng hẳn lên, không có quy củ lớn tiếng ồn ào, hướng bộ váy dài thanh lịch kia phất tay.

Hoài Khánh nghe tiếng trông lại, nhìn thấy cô bé tròn vo, hơi sửng sốt, nàng mang nụ cười mỉm nghênh đón:

“Ngươi còn nhớ ta?”

“Lúc đại oa của muội chết, tỷ từng tới trong nhà.” Hứa Linh Âm lớn tiếng nói.

Lời này nghe qua có chút không thích hợp... Hoài Khánh cười gật đầu:

“Ngươi tới trong cung làm chi?”

Trên khuôn mặt khờ khờ của Hứa Linh Âm lộ ra vài phần mờ mịt: “Cái gì là tố thận nha.”

(làm chi – tố thận có cách đọc gần giống nhau)

“Ngươi tới nơi này làm gì.” Hoài Khánh thay đổi cách nói.

“Đến đọc sách nha, nương bảo ta tới đọc sách.”

Tiểu Đậu Đinh có hỏi nhất định đáp, vẻ mặt hồn nhiên.

Hoài Khánh nhìn thoáng qua hoạn quan, người sau nói:

“Bệ hạ đặc biệt cho phép, Hứa gia tiểu thư nhi vào cung đọc sách.”

Hoài Khánh liền nói: “Ta dẫn nó đi Thượng Thư phòng.”

Hoạn quan không dám từ chối, khom người thối lui.

“Đi thôi!” Hoài Khánh mặt mày ôn hòa nhìn Tiểu Đậu Đinh.

Nàng cùng Hứa gia tiểu thư nhi tiếp xúc không nhiều, chỉ ở trên lễ tang Hứa Thất An từng gặp một lần, về sau không chú ý gì nữa.

Dù sao cho dù quan hệ với Hứa Thất An tốt nữa, thưởng thức Hứa Nhị lang như thế nào nữa, cũng không có khả năng bảo trì chú ý đối với một đứa con nít sáu bảy tuổi trong nhà.

Nàng thậm chí không biết Lệ Na thu Hứa Linh Âm làm đồ đệ, càng không biết chỗ lợi hại của Tiểu Đậu Đinh.

Số 1 xưa nay cao ngạo lạnh lùng, không quá hợp với đám đông, thành viên Thiên Địa hội không có ai sẽ tán gẫu với nàng những việc nhỏ thường ngày này.

“Tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

Tiểu Đậu Đinh đi theo bên cạnh Hoài Khánh, ngẩng đầu nói một câu.

Hoài Khánh cười cười.

“Tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

Một lát sau, nó lại nói một câu.

Hoài Khánh cúi đầu, thấy trong đôi mắt to của cô bé lóe ra nét lấy lòng.

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Hoài Khánh nheo mắt, dễ dàng nhìn ra tâm tư nho nhỏ của nó.

“Muội có thể đi nhà tỷ ăn bánh ngọt không.”

Tiểu Đậu Đinh lộ rõ ý đồ.

Hoài Khánh cười lên: “Được.”

Nàng xưa nay rất thưởng thức người thông minh, trẻ con thông minh cũng ở trong đó. Mặt khác, đứa nhỏ này chẳng những thông minh, lá gan còn lớn.

Không bao lâu, Tiểu Đậu Đinh theo Hoài Khánh tới Thượng Thư phòng.

Trong đại sảnh rộng rãi bày mười hai cái bàn, mười hai đứa nhỏ nhu thuận ngồi ở sau bàn, ánh mắt chuyên chú, lắng nghe lão Thái phó trên sảnh giảng bài.

Thái phó gần tám mươi tuổi, là nguyên lão ba triều, bảng nhãn thời Trinh Đức, từng dạy Nguyên Cảnh đế, từng dạy Hoài Khánh Lâm An, bây giờ lại sắp dạy thế hệ mới của hoàng thất.

Lúc trước Nguyên Cảnh đế tu đạo bỏ bê triều chính, Thái phó xông vào hoàng cung, ở ngoài ngự thư phòng tức giận mắng hôn quân.

Sau đó nản lòng thoái chí, ẩn cư ở kinh thành.

Sau khi Nguyên Cảnh chết, lão là người số lượng không nhiều biết được bí mật trong đó, bởi vậy cởi bỏ khúc mắc, một lần nữa nắm bắt công tác nhiệt tình yêu thương, phát huy nhiệt lượng thừa.

“Thái phó!”

Hoài Khánh dẫn Tiểu Đậu Đinh bước vào cửa, hành một lễ.

“Ra mắt trưởng công chúa.”

Thái phó khom người đáp lễ.

“Ra mắt trưởng công chúa.”

Mười mấy hoàng tử hoàng nữ, quận chúa thế tử đứng dậy hành lễ.

Hoài Khánh khẽ gật đầu, nhìn về phía Hứa Linh Âm:

“Đứa nhỏ này làm phiền Thái phó rồi, nó là em gái út của Hứa Thất An. Không cho phép các ngươi bắt nạt nó.”

Nàng mang Hứa Linh Âm tới, chủ yếu là cảnh cáo vãn bối hoàng thất một phen, miễn cho đứa nhỏ khờ khờ này bị bắt nạt ở đây.

Thái phó cười nói: “Trưởng công chúa không cần lo lắng, đứa nhỏ này rất lợi hại.”

Mang hành động vĩ đại của Hứa Linh Âm lần trước nói một lần.

Hoài Khánh kinh ngạc liếc cô bé mượt mà đáng yêu, cười nói:

“Bản cung quá lo rồi.”

Thái phó rất có thâm ý nói:

“Điện hạ đối với việc trong cung quá mức bỏ bê rồi.”

Hoài Khánh cười cười, không nhiều lời, cáo từ rời đi.

Thái phó vẫy vẫy tay, bảo Hứa Linh Âm đi đến trước mặt, hỏi:

“Lần trước còn chưa kịp kiểm tra ngươi, ngươi đã rời cung. Trước khi tới nơi này, ở nơi nào vỡ lòng? Sư phụ vỡ lòng là ai?”

Tiểu Đậu Đinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thành thật trả lời:

“Quên rồi.”

? Thái phó sửng sốt, ân sư vỡ lòng cũng đã quên, hoặc là, đứa nhỏ này còn chưa vỡ lòng?

Lão trầm ngâm một phen, nói: “Biết đọc Tam Tự kinh không.”

“Biết biết.”

Hứa Linh Âm hưng phấn gật đầu.

Sắc mặt Thái phó dịu đi, cười gật đầu: “Đọc cho lão phu nghe một chút.”

...