Hán tử đưa tay tiếp nhận, nghĩ một chút, ánh mắt đảo quanh ở trên người nữ tử thanh tú, nhếch miệng nói:
“Còn có bốn ngày, nhớ rõ phải đến đúng giờ, bằng không miếu thần sẽ tức giận.”
Trong mắt đôi vợ chồng trẻ tuổi này đồng thời hiện lên sợ hãi, liên tục gật đầu.
“Vì sao không báo quan?”
Bên tai người trẻ tuổi họ Trương vang lên tiếng thở dài, hắn nghiêng đầu nhìn lại, là nam tử dáng vẻ đường đường tuấn mỹ kia.
Hắn lần nữa bị thanh âm cuốn hút, trong lòng không hiểu sao dâng lên dũng khí, giọng điệu mang theo một chút sợ hãi, nói:
“Người báo quan đều đã chết, người bất kính với miếu thần cũng đã chết.
“Chỉ cần chúng ta cung phụng miếu thần cho tốt, miếu thần sẽ phù hộ chúng ta...”
Lý Linh Tố chỉ thẳng bản chất hỏi:
“Ngươi đã biết người bất kính đối với miếu thần đã chết, vì sao còn phải tới đây thắp hương?”
Đôi vợ chồng trẻ tuổi này thân là người địa phương, chung quy nên biết dính vào miếu thần phiền toái, hoàn toàn có thể lựa chọn không đến.
Người trẻ tuổi họ Trương nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không phải chúng ta muốn đến, là hắn, là hắn nhìn trúng nương tử ta, tìm tới cửa, bảo chúng ta đi miếu thành hoàng cầu con, bằng không miếu thần sẽ giáng trừng phạt.”
Lý Linh Tố đã hiểu, cái đó giống với con em nhà quyền quý hiếp đáp dân thường, khác nhau ở chỗ, một kẻ dựa vào là quyền thế, một kẻ dựa vào là miếu thần.
Hắn nhịn không được nhìn về phía Hứa Thất An, thấy hắn sắc mặt âm trầm, im lặng không nói, như đang tự hỏi cái gì.
“Mẹ, đây là tên ngốc ở đâu tới?”
Hán tử tràn đầy thoải mái nghe, không sợ chút nào, thậm chí có chút khinh thường.
Bà cốt sắc mặt âm trầm, chỉ vào Hứa Thất An, Miêu Hữu Phương, nói: “Mấy kẻ này là người nơi khác tới đi chung.”
Tiếp theo, bà ta cười lạnh khà khà nhìn vợ chồng trẻ tuổi:
“Trương tướng công, Trương nương tử, các ngươi bất kính đối với miếu thần, miếu thần thấy hết đấy.”
Tiểu nương tử kia sắc mặt lập tức tái nhợt, mang theo tiếng nức nở nói: “Miếu thần thứ tội, bà cốt thứ tội.”
Sau khi răn dạy vợ chồng trẻ tuổi, bà cốt hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía đám người Hứa Thất An, tuyên bố:
“Các ngươi bất kính với miếu thần, chọc giận miếu thần, chết đến nơi rồi. Nếu muốn bình ổn lửa giận của miếu thần, thì dâng ba trăm lượng bạc, bằng không, lão thân cũng không thể nào cứu được các ngươi.”
Con trai bà ta phối hợp vỗ vỗ tay, ba hán tử ngoài miếu lập tức đi đến, mang đám người Hứa Thất An bao vây.
Khách hành hương chung quanh chỉ trỏ, châu đầu ghé tai.
“Những người nơi khác tới này thật lớn mật.”
“Đúng vậy, nhanh dâng bạc đi, bằng không chết cũng không biết chết như thế nào.”
Trương tướng công lúc này đã phục hồi tinh thần, không bị Lý Linh Tố ảnh hưởng nữa, biết lời mình vừa rồi nói, bị dọa chân cũng mềm nhũn rồi, giọng run run nói: “Miếu thần thứ tội, miếu thần thứ tội...”
Con trai bà cốt không để ý tới hắn, trừng mắt hổ, uy hiếp đám người Hứa Thất An: “Khẩn trương dâng bạc.”
Khách hành hương bên cạnh vội vàng khuyên bảo:
“Người nơi khác tới, mau hướng miếu thần nhận sai đi.”
“Cần gì tìm chết chứ.”
“Đúng vậy, mau dâng bạc một chút, chớ liên lụy Trương tướng công.”
Hán tử trung niên kia mở miệng, như cũng muốn khuyên theo, nhưng trong mắt hiện lên phẫn uất, yên lặng siết chặt nắm tay.
“Bạc? Con bà ngươi, tìm diêm vương gia đòi đi.”
Miêu Hữu Phương mắng một tiếng, đi nhanh hai bước, nắm tay, cánh tay phải kéo ra sau.
Rầm!
Ở lúc mọi người đều chưa phản ứng lại, hắn đấm một cú vào trên đầu con trai bà cốt.
Đầu nổ tung tựa như dưa hấu, máu thịt cùng mảnh xương văng khắp nơi, bắn tung tóe ở trên mặt đất, trên tường, cùng với trên bức tượng miếu thần phía sau.
Trong miếu yên tĩnh vài giây, tiếng thét chói tai chợt bùng nổ, đám khách hành hương kinh hãi hướng bên ngoài chạy trốn.
Ba hán tử quản lý miếu thành hoàng theo khách hành hương cùng nhau chạy trốn tới trong sân.
“Con ơi!”
Bà cốt thê lương thét chói tai, gục ở trước cái xác không đầu, đau thương khóc rống lên.
Miêu Hữu Phương từ trong pháp khí trữ vật Hứa Thất An ban cho lấy ra trường đao, đập loạn một trận, đá đổ bàn hương, đạp lư hương, cuối cùng một đao mang bức tượng miếu thần chém thành hai nửa.
“Các ngươi...”
Bà cốt oán độc trừng mắt nhìn bốn người, lạnh lùng nói: “Miếu thần sẽ không tha cho các ngươi, tất cả đều phải chết.”
“Giết!”
Hứa Thất An thản nhiên nói.
Hắn đối với miếu thần này còn có nghi hoặc cùng khó hiểu, nhưng không sao, lát nữa để Lý Linh Tố chiêu linh, hắn muốn đích thân thẩm vấn hồn phách bà cốt.
Miêu Hữu Phương lập tức vung đao chặt đầu bà cốt, sau đó một cước mang đầu bà ta đá nổ.
Có tiểu đệ đúng là khác hẳn, không cần ta tự mình ra tay... Hứa Thất An hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn vợ chồng Trương gia, cùng với hán tử trung niên ngẩn ra tại chỗ, trong lòng thở dài một tiếng.
Thần, bà cốt đã chết... Vợ chồng trẻ tuổi ngây ra như phỗng, trái tim kịch liệt run rẩy, không phân biệt rõ tâm tình mình lúc này là sung sướng hay là sợ hãi.
Hán tử trung niên cũng dại ra.
Há hốc mồm tương tự còn có khách hành hương trong sân.
Hứa Thất An biết, những người này cần trấn an, hắn nhấc chân đi ra khỏi miếu, nhìn quét khách hành hương trong sân, nói:
“Bản quan là bộ đầu đến từ kinh thành, mấy người này là đồng nghiệp của ta.
“Có người tới kinh thành cáo trạng, nói huyện Thịnh Nghĩa có người dâm từ dâm tế, gây họa dân chúng.
“Bản quan cố ý âm thầm điều tra mấy ngày, đã điều tra rõ chân tướng. Bà cốt kia học mấy chiêu yêu thuật, âm thầm hại người, cũng mượn cớ miếu thần, lấy nó để đe dọa dân chúng.
“Hôm nay chúng đã đền tội, các vị không cần đến cúng bái nữa.”
Vừa nghe người trẻ tuổi này là người của quan phủ, trong lòng đám khách hành hương yên tâm hơn rất nhiều.
Trời lớn đất lớn, triều đình lớn nhất, chính bởi vì như thế, có triều đình ra mặt, càng có thể làm bọn họ có cảm giác an toàn.
“Nhưng, nhưng miếu thần quả thật linh nghiệm mà.” Có khách hành hương nói.
Nếu chỉ là đe dọa, còn chưa thể làm bọn họ cam tâm tình nguyện dâng hương cúng bái.
“Ông chủ tiệm son phấn phố Quảng Hoa, là bị bà cốt hại chết, chuyện này, bản quan đã điều tra rõ.” Hứa Thất An nói.
Đám khách hành hương lúc này mới thoải mái.
Hứa Thất An xoay người vào miếu, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, đưa cho nam tử trung niên, nói:
“Có bệnh phải tìm đại phu.”
Sau khi hỏi rõ địa chỉ hán tử trung niên, lại quay đầu dặn dò Lý Linh Tố: “Lát nữa ngươi đi một chuyến, xem tình huống.”
Hắn là lo lắng vợ của hán tử trung niên bệnh nguy kịch, đại phu tầm thường không có sức vãn hồi.
Lý Linh Tố gật đầu.
Hán tử trung niên run rẩy quỳ xuống: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”
Lúc này, Miêu Hữu Phương nhặt lên túi tiền bên người con trai bà cốt, vứt cho Trương tướng công, nói:
“Quên chuyện nơi này đi, chớ bởi vậy xem thường vợ ngươi.”
Người trẻ tuổi họ Trương nhìn thoáng qua thi thể mẹ con bà cốt, hung hăng nhổ một bãi nước miếng, yên lặng vái ba người, ôm vợ rời khỏi.
Miêu Hữu Phương quay đầu hướng cái xác nhổ nước bọt, hắn một bộ dáng tập mãi thành thói quen:
“Bổn đại gia hành tẩu giang hồ nhiều năm, kẻ ác như vậy giết tới mức đếm cũng không nổi.”
“Đây không phải chuyện tốt!” Hứa Thất An nói.
Cái này nói rõ triều đình quản lý, thống trị đối với các nơi đã phi thường mỏng yếu, khi trật tự dần dần bị dao động, hiện tượng hỗn loạn sẽ liên tục xảy ra.
Tự sẽ có người đứng ra thành lập trật tự mới, đến lúc đó, hoặc là thay đổi triều đại, hoặc vương triều trải qua thương tổn thật lớn, kéo dài hơi tàn.
Hứa Thất An hướng ra ngoài nhìn lướt qua, xác nhận khách hành hương đều đã bị đuổi ra, lập tức đóng cửa miếu, dặn dò:
“Lý Linh Tố, chiêu linh!”
Vừa dứt lời, Miêu Hữu Phương bỗng ôm ngực, sắc mặt xanh mét, chậm rãi héo rũ xuống đất.
Sắc mặt hắn hiện ra màu gan heo như hít thở không thông, hai mắt trắng dã, khí tức sinh mệnh nhanh chóng trôi đi.
Một võ phu Luyện Thần cảnh đỉnh phong, thế mà lại ù ù cạc cạc ở bên bờ vực cái chết?