Rượu qua ba tuần, Hứa Nhị thúc gắp miếng thịt đầu heo, nhai kỹ nuốt chậm, sau đó rót cho con trai một chén rượu, trầm giọng nói:
“Bên ngoài đều đang nói, là con hướng bệ hạ hiến kế, kêu gọi quyên tiền?”
Hứa Tân Niên “Vâng” một tiếng, giải thích:
“Thật ra biện pháp tốt nhất là xét nhà, nhưng Vĩnh Hưng đế vừa đăng cơ, vị trí còn chưa vững chắc. Cho nên chỉ có thể áp dụng phương thức ôn hòa hơn.
“Vốn hắn là không đồng ý kêu gọi quyên tiền, bởi vì trong lúc hắn lên ngôi mọi hành động đều sẽ bị phóng đại, bị quan viên bên dưới đọc hiểu quá độ.
“Muốn ngồi vững ngai vàng, tốt nhất là cái gì cũng đừng làm, chờ cánh chim cứng cáp lại dứt khoát hẳn hoi làm việc.
“Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.”
Hứa Bình Chí lắc đầu, nhìn chằm chằm Nhị Lang, nói:
“Mấy thứ này, cha cũng không hiểu. Nhưng cha hôm nay nghe được đồng nghiệp nói một câu.”
Dừng một chút, hắn trầm giọng nói:
“Ai bảo lão tử bỏ tiền, lão tử liền chém con mẹ nó... Nhị Lang à, người nọ là nói cho cha nghe.
“Việc này xử lý không tốt, tiền đồ của con xem như bị hủy. Ừm, có Vương Thủ phụ làm chỗ dựa vào, thật ra cũng không đến mức, nhưng phải bị ghẻ lạnh rất nhiều năm.”
Hứa Tân Niên sắc mặt ngưng trọng: “Con biết.”
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt bình thường cực ít ra ngoài, không có con đường thăm dò tin tức, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện trên quan trường, lại không tiện hỏi nhiều, hai mẹ con nhìn nhau, vừa cau mày ăn cơm, vừa vểnh tai nghe.
Hứa Tân Niên tiếp tục nói:
“Giờ không phải đại ca đã trở lại sao, có đại ca, cha lo lắng cái gì?”
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt giãn mày, chuyên tâm ăn cơm.
Hứa Thất An thì hỏi:
“Hôm nay triều đình tình huống thế nào?”
Hứa Tân Niên tìm từ một lát, chậm rãi nói:
“Vương đảng một nhà độc đại, Ngụy đảng hôm nay là tả đô ngự sử Lưu Hồng cai quản Đả Canh Nhân nha môn đứng đầu, đảng phái khác vẫn là bộ dáng cũ.
“Thủ phụ đại nhân vì củng cố thế cục, chưa thừa dịp vua mới đăng cơ, bài trừ dị kỷ quy mô lớn. Cũng may mắn y chưa làm như vậy, bằng không bây giờ là triều đình loạn hết cả lên, dân gian cũng loạn hết.
“Hơn nữa, Vĩnh Hưng đế tuy nể trọng Thủ phụ đại nhân, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, Thủ phụ đại nhân nếu bài trừ dị kỷ, Vĩnh Hưng đế sẽ không ngồi im.”
Hứa Thất An cười trêu chọc nói:
“Sao còn chưa gọi nhạc phụ?”
Hứa Tân Niên đánh trả: “Bởi vì đệ là người đứng đắn, không giống đại ca.”
Hai huynh đệ quay đầu liếc quýt xanh trước người Hứa Linh Âm, ăn ý ngưng hẳn đề tài này.
Hứa Thất An hỏi tiếp: “Về chuyện quyên tiền này, trong triều là phản ứng thế nào?”
“Xem như chọc vào nhiều người tức giận.” Hứa Tân Niên cười nhạo nói:
“Kẻ đồng ý ít ỏi, kẻ quan sát không ít. Kẻ dùng ngòi bút làm vũ khí chỗ nào cũng có.”
Hứa Nhị thúc bổ sung nói: “Nhị Lang bây giờ thành con chuột ngoài đường, mỗi người thấy đều mắng một tiếng.”
Hứa Tân Niên hừ lạnh một tiếng:
“Nếu chỉ là mắng thì thôi, có người còn muốn bỏ đá xuống giếng buộc tội đệ. Chuyện kêu gọi quyên tiền một khi không có kết quả, đệ kẻ đề nghị này sẽ bị tính sổ, phải chịu trách nhiệm.
“Đến lúc đó có thể sẽ bị điều ra ngoài.”
Thẩm thẩm phản ứng cực lớn, lập tức kêu lên:
“Vậy nương tình nguyện con từ quan không làm, cũng không cho rời kinh, bây giờ thế đạo loạn bao nhiêu, nghe nói khắp nơi đều là lưu dân cùng thổ phỉ.”
Đây là tệ đoan của độc chiếm thiên hạ, triều đình là của hoàng thất, tiền là của ta, hôm nay ta còn ở vị trí này, sáng mai có thể đã bị hoàng đế chém đầu, trông cậy vào ta tan hết gia sản lấp đầy quốc khố, người si nói mộng... Hứa Thất An chợt sinh ra cảm khái.
Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Có quy tắc chi tiết không?”
Hứa Tân Niên gật đầu:
“Tự nhiên có, quan viên phẩm cấp khác nhau, có tiêu chuẩn quyên tiền thấp nhất, sẽ căn cứ bổng lộc để quyết định. Như vậy có thể ngăn chặn trong quá trình chấp hành, quan viên làm việc mù quáng đòi tiền tài, kiếm lời túi tiền riêng từ trong đó.
“Ngoài ra, đệ còn đề nghị bệ hạ lập một tấm bia công đức, đặt ở Quốc Tử Giám cùng học đường các quận huyện, cho học sinh thiên hạ chiêm ngưỡng.
“Sau đó...”
Hắn nói liên tục một đống lớn, Hứa Thất An khoát tay:
“Đệ nói thẳng, ta phải làm như thế nào?”
Hứa Tân Niên nói: “Lúc muộn chút, chúng ta đi thư phòng bàn bạc.”
Chính sự tạm thời có một cái kết, Hứa Thất An nhìn cô nàng Nam Cương da ngăm ăn thùng uống vại, hỏi:
“Lệ Na, ngươi đối với Thất Tuyệt Cổ hiểu biết bao nhiêu?”
Lệ Na phồng má, gian nan nuốt xuống thức ăn:
“Thất Tuyệt Cổ là trượng phu của Thiên Cổ bà bà lưu lại, chính là Thiên Cổ Lão Nhân. Khi Thiên Cổ Lão Nhân rời khỏi cổ tộc, Thất Tuyệt Cổ còn chưa tế luyện hoàn thành, là Thiên Cổ bà bà thay hắn hoàn thành.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó Thiên Cổ bà bà liền mang Thất Tuyệt Cổ cho ta, bảo ta tới kinh thành tìm kiếm người có duyên.”
Những thứ này ta đều đã biết... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, hỏi: “Trừ những thứ này, ngươi còn biết cái gì?”
Lệ Na lại bắt đầu ăn: “Hết rồi.”
Hứa Thất An nhíu mày: “Thất Tuyệt Cổ có thể làm người ta đồng thời có được bảy loại cổ thuật, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Cổ tộc trước kia có loại vật này không?”
Lệ Na nghiêm túc gật đầu: “Kỳ quái nha!”
Hứa Thất An liền nói: “Vậy ngươi vì sao không tìm tòi nghiên cứu?”
Lệ Na nhìn hắn, hỏi ngược lại:
“Vì sao phải tìm tòi nghiên cứu?
“Chuyện ta không nghĩ ra có rất nhiều rất nhiều, cái gì cũng phải tìm tòi nghiên cứu, vậy không phải quá mệt mỏi sao.
“Đúng không, Linh Âm.”
Hứa Thất An cả đầu óc đều là lời nói nhảm, lại không thể phản bác.
Tiểu Đậu Đinh dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, sư phụ!”
Nàng nhân cơ hội mang sư phụ dụ dỗ, hỗ trợ chia sẻ áp lực: “Sư phụ, người giúp con cùng nhau ăn quýt đi.”
Lệ Na liên tục lắc đầu: “Ngươi đi Ty Thiên Giám tìm Thải Vi tỷ tỷ đi.”
“Vậy ngươi cảm thấy, Thất Tuyệt Cổ cùng Cổ Thần có quan hệ không?” Hứa Thất An mang đề tài kéo về.
“Toàn bộ cổ trên đời đều có liên quan với Cổ Thần.”
Lệ Na hiếm thấy lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Cổ Thần ngủ say ở trong Cực Uyên, lực lượng của nó thay đổi Nam Cương, sinh vật chung quanh hấp thu lực lượng Cổ Thần tràn ra, sẽ xuất hiện biến đổi lạ, bởi vậy có cổ.”
Hứa Thất An gật đầu: “Ta từng nghe ngươi nói, đây là ngọn nguồn của bảy đại cổ thuật.”
“Đúng vậy, sinh vật khác nhau, hấp thu lực lượng khác nhau, sinh ra dị biến cũng khác nhau. Ngẫu nhiên sẽ có sinh vật cùng cổ sư song cổ thuật xuất hiện, nhưng tập hợp bảy đại cổ thuật vào một thân, chỉ có Cổ Thần.”
Lệ Na nói.
Chỉ có Cổ Thần... Da đầu Hứa Thất An bỗng có chút phát tê.
...
Hoàng hôn tương tự, ánh chiều tà như máu.
Xe ngựa xa hoa chế tạo bằng gỗ lim tơ vàng, ở trong tiếng bánh xe lộc cộc chạy vào hoàng cung.
Lâm An sắc mặt buồn bực đạp băng ghế nhỏ đi xuống, quấn áo khoác lông cáo, ở dưới hoạn quan dẫn dắt, vào ngự thư phòng.
Vĩnh Hưng đế đang vùi đầu xử lý công vụ hầm hừ nói:
“Ty Thiên Giám có cái gì, đáng giá Lâm An điện hạ lưu luyến như thế?”
Lâm An cả giận: “Không có gì đáng lưu luyến, chính là không muốn về cung, muội ngủ một ngày.”
Vĩnh Hưng đế ngẩng đầu lên, buông tấu chương, nói:
“Trẫm còn chờ tin tức của muội đó.”
“Hắn đáp ứng rồi.” Lâm An lời ít mà ý nhiều trả lời.
“Trẫm biết mà, Lâm An muội ra mặt, hắn quả quyết sẽ không từ chối.” Vĩnh Hưng đế cười to nói.
Lâm An không ở lâu, cáo lui rời khỏi.
Ánh mắt Vĩnh Hưng đế nhìn nàng vượt qua bậc cửa, dọc theo bậc thang đi xa, hắn hít sâu một hơi, phấn chấn siết nắm tay.
Trên bàn, một xấp tấu sớ buộc tội Hứa Tân Niên thật dày.