Cảm ơn AxFang đề cử ngọc phiếu!
“Ài, nếu không phải thế cục không ổn, du lịch giang hồ coi như là một lữ trình không tệ.”
Hứa Thất An day day mi tâm, mang thư thu vào trong lòng.
Đại Phụng bấp bênh, nếu là sụp xuống, cái mạng này của hắn quá nửa cũng không còn.
Giám Chính từng nói, trong cơ thể hắn có một nửa quốc vận Đại Phụng, vận mệnh đã sớm hòa hợp một thể với Đại Phụng.
Nước còn người còn, nước mất người mất.
“Hiện nay, là khôi phục tu vi trước. Cho dù không thể nhổ hết Phong Ma Đinh, nhổ thêm mấy cái, tu vi ta liền khôi phục một ít. Như vậy mới dễ ứng đối thế cục bất ổn.
“Mặt khác, tuy hôm qua ngàn vàng tan hết, nhưng chỗ tốt của song tu thật sự rõ ràng, ta cũng cảm giác đan điền sắp bùng nổ rồi. Luồng khí cơ hùng hậu này...”
Đêm qua hắn cùng Lạc Ngọc Hành mang thuật phòng the thượng cổ của đạo môn tu hành hết một lần.
Đừng nói đầu gối đụng tới bả vai, tư thế lớn mật hơn nữa bọn họ cũng từng sử dụng, bây giờ hắn vừa nhắm mắt, liền không tự giác hiện lên quốc sư chân dài trắng bóng, bụng phẳng phiu, bộ ngực no đủ, mông như mật đào...
Thận đang kêu rên, đan điền lại nháy mắt thành nhà giàu mới nổi.
Đổi thành nữ tử khác, trừ Hoa Thần dùng bug, không có khả năng có hiệu quả như vậy nữa.
Nhị phẩm đạo thủ Nhân tông, song tu quả thật tinh tiến thần tốc.
“Nếu liên tục không ngừng song tu, nhiều nhất nửa năm, ta có thể đạt tới tiêu chuẩn Trấn Bắc vương lúc trước, cũng chính là tam phẩm đỉnh phong.”
Hứa Thất An thầm nghĩ.
Chỉ là, qua bảy ngày này, lấy tính cách rụt rè kiêu ngạo của Lạc Ngọc Hành, quá nửa là không muốn song tu với hắn nữa.
“Đều trách đám Lâm An những con cá này không chịu cố gắng, các nàng nếu nhị phẩm thì tốt bao nhiêu...”
Lý Linh Tố phi thường muốn xem nội dung thư tín, nhưng Từ Khiêm cố ý phòng bị hắn, không có cơ hội cho hắn.
“Đúng rồi, có chuyện quên nói cho ngươi.” Hứa Thất An đột nhiên nói.
Lý Linh Tố thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, cũng trở nên nghiêm túc theo: “Tiền bối mời nói.”
“Gần đây, nếu gặp được ám hiệu liên lạc của Thiên tông, chớ quan tâm, cho dù người liên lạc là sư phụ ngươi.” Hắn nói.
Ám hiệu liên lạc của Thiên tông? Sư phụ ta? Câu này lộ ra lượng tin tức rất lớn, Lý Linh Tố đã mờ mịt lại chấn động:
“Tiền bối lời ấy ý gì?”
“Việc này kể ra thì dài.” Hứa Thất An nhấp một ngụm trà cẩu kỷ ngọt ngào, từ từ nói:
“Băng Di Nguyên Quân, Huyền Thành đạo trưởng của Thiên tông đang xuống núi tróc nã ngươi cùng Lý Diệu Chân, muốn đưa các ngươi về núi nhốt lại. Lý Diệu Chân đã rơi vào tay bọn họ.”
? ? ?
Trong đầu Lý Linh Tố tràn đầy dấu chấm hỏi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, lần lượt hỏi ra nghi hoặc: “Băng Di sư thúc cùng sư phụ ta, vì sao phải bắt Diệu Chân còn có ta? Tiền bối ngươi lại như thế nào biết chuyện này? Nghe ý tứ ngài, bọn họ sắp đến Ung Châu rồi?”
Hứa Thất An lần lượt trả lời:
“Chuyện Thiên tông các ngươi, ta không rõ; Mạng lưới tình báo của ta trải rộng Đại Phụng, mà Thiên tông các ngươi cũng không cố ý thu mình; bọn họ mấy ngày tới sẽ đến Ung Châu.”
Hứa Thất An tin tưởng, nhắc nhở như vậy đã đủ.
Ở chung lâu như vậy, tính cách Lý Linh Tố hắn có điều hiểu biết, tên tra nam này ưu điểm lớn nhất chính là chịu lắng nghe.
Mặc kệ khó có thể tin cỡ nào, chỉ cần là người hắn tin cậy nói ra, Lý Linh Tố sẽ để ở trong lòng, sau đó đi lưu ý, đi quan sát.
Đây là ưu điểm rất nhiều cao thủ thế hệ trẻ không có.
“Tiền bối, đừng nói giỡn, Thiên tông sao có thể tróc nã ta cùng Diệu Chân sư muội.”
Lý Linh Tố cười rất miễn cưỡng.
...
Thành Ung Châu, cổng nam thành.
Những người đi đường đều quay đầu, nhìn một nhóm ba người, bọn họ phân biệt là nữ đạo sĩ xinh đẹp lạnh lùng, đạo sĩ trung niên râu dài tới ngực, cùng với nữ tử trẻ tuổi anh khí bừng bừng.
Đáng giá nhắc tới, nữ đạo sĩ xinh đẹp lạnh lùng dùng một sợi dây thừng dắt nữ tử trẻ tuổi tư thế oai hùng hiên ngang kia.
Nữ tử trẻ tuổi hai tay bị trói, nhắm mắt theo đuôi theo phía sau nữ đạo sĩ lạnh lùng xinh đẹp.
Xấu hổ quá, nếu gặp được ai nhận ra ta, cấp bậc của Phi Yến nữ hiệp không còn sót lại chút gì... Lý Diệu Chân theo phía sau sư phụ, oán giận nói:
“Con sẽ không chạy, con cũng chạy không thoát. Sư phụ, ngài bỏ cái Phược Linh Tác này đi.”
Băng Di Nguyên Quân vẻ mặt lạnh lùng, không quan tâm.
“Để bằng hữu nhìn thấy, con sẽ mất hết mặt mũi.” Lý Diệu Chân nói thầm.
Băng Di Nguyên Quân lúc này mới mở miệng, giọng điệu lạnh lùng: “Ngươi nếu có thể Thái thượng vong tình, sẽ không để ý mất mặt loại việc nhỏ này.”
Lý Diệu Chân không phục, tranh cãi: “Vậy người có bản lãnh nằm úp sấp ở trên mặt đất học chó sủa.”
Băng Di Nguyên Quân dừng bước, lạnh như băng nhìn chăm chú vào nàng, đôi mắt đẹp đen bóng dần dần trong suốt.
Ngay sau đó, Lý Diệu Chân ngạc nhiên phát hiện, cái miệng đã phản bội mình, cũng phát ra tiếng sủa “Gâu gâu”.
Nàng vội vàng ngậm chặt miệng.
“Gâu gâu...”
Nhưng vô dụng.
“Sư, sư phụ, con sai rồi, đồ nhi sai rồi, người không thể đối với con như vậy... Gâu gâu!”
Băng Di Nguyên Quân xoay người, dắt nàng tiếp tục đi.
“Gâu gâu, gâu gâu!”
Lý Diệu Chân vừa đi, vừa học chó sủa, ở trong ánh mắt chỉ trỏ bên đường rơi nước mắt xấu hổ.
Ta nhất định là ở với Hứa Thất An tên chó kia quá lâu, lây tật xấu hèn của hắn... Lý Diệu Chân mở miệng, lại học vài tiếng chó sủa:
“Gâu gâu!”
...