Bản thân Lý Linh Tố muốn ra ngoài, vội đuổi theo, tính đi theo Hứa Thất An cùng nhau rời khỏi khách sạn.
“Bộ dáng của ngươi quá rêu rao rồi.” Hứa Thất An nâng tay, làm ra nhắc nhở.
Sức quyến rũ chết tiệt này của ta... Lý Linh Tố theo thói quen ở trong lòng nói thầm một tiếng, bỗng nhiên nghẹn, nhìn bóng lưng Từ Khiêm, có chút uể oải.
“Tiền bối, ta còn chưa thu thập tài liệu dịch dung.”
Hắn vừa nói xong, liền thấy Từ Khiêm ném một món đồ tới, sau khi lấy tay tiếp nhận, phát hiện là một cái túi gấm thêu hoa lan.
Lão Hải Vương giật giật cánh mũi, vô cùng xác nhận đây là vật bên người một nữ tử.
“Pháp khí trữ vật?”
Mắt Lý Linh Tố sáng lên, mặt lộ vẻ vui mừng.
Thân là Thánh tử Thiên tông, hắn vốn là có hai pháp khí trữ vật, một món đến từ sư môn tặng, một món là mảnh vỡ Địa Thư.
Pháp khí trữ vật của sư môn bị Đông Phương tỷ muội tịch thu, mảnh vỡ Địa Thư giao cho sư muội Lý Diệu Chân thích xen vào việc của người khác.
“Đa tạ tiền bối.”
Lý Linh Tố mừng rỡ, phải biết rằng, hành tẩu giang hồ, có một pháp khí trữ vật là chuyện quan trọng cỡ nào.
Nhưng pháp khí trữ vật quá quý trọng, cho dù là Thánh tử Thiên tông, mất đi một món pháp khí trữ vật, cũng phải chịu liên lụy.
Chỉ có thuật sĩ có thể sản xuất lượng lớn món đồ chơi này.
“Bên trong có nón.” Hứa Thất An thản nhiên nói.
Lý Linh Tố từ trong túi gấm lấy ra nón đội vào, thuận thế meo meo liếc bộ dáng Từ Khiêm một cái, giật mình:
Từ Khiêm, rốt cuộc cái nào mới là diện mạo thật của hắn?
“Tiền bối, cái này không phải tướng mạo sẵn có của ngài nhỉ.” Lý Linh Tố dùng giọng điệu khẳng định thử.
Trước kia hắn thật ra ý thức được Từ Khiêm am hiểu dịch dung, bề ngoài thường thường không có gì lạ của gã, chưa chắc là khuôn mặt thật.
Nhưng hắn không có chứng cớ, hơn nữa, Thánh tử đối với điều này cũng không quan tâm.
Thẳng đến hôm trước thấy Lạc Ngọc Hành, thấy chân dung Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, Lý Linh Tố không thể coi như không thấy nữa, hắn bây giờ vô cùng chờ mong đối với chân dung của Từ Khiêm.
“Không cần tìm kiếm thân phận của ta, cái này không có lợi đối với ngươi.” Hứa Thất An giọng điệu bình tĩnh.
Đây là đang uy hiếp sao... Lý Linh Tố bĩu môi: “Tiền bối, ta cho rằng chúng ta là bằng hữu.”
Chính bởi vì là bằng hữu, cho nên không muốn ngươi sau khi biết thân phận ta, xấu hổ dùng bàn chân cạy hết gạch trong phòng... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm.
Nhớ lại Thánh tử dọc theo đường đi lấy thân phận vãn bối rất cung kính, cùng với tư thái vành mắt đen nhánh khi hắn thận hư, tương lai thân phận bại lộ, chết về mặt xã hội khẳng định là Lý Linh Tố.
Hai người ở trên đường tùy ý đi, trong quá trình, Hứa Thất An luôn nắm mảnh vỡ Địa Thư, thu ở trong tay áo.
Tra xét chung quanh, một khi có kí chủ long khí xuất hiện ở phụ cận, hắn có thể lập tức tra xét.
Lý Linh Tố chắp hai tay sau lưng, như tản bộ sân vắng, rõ ràng so với trước kia càng có tự tin hơn.
Sự tự tin này không phải bắt nguồn từ sức quyến rũ, mà là tu vi khôi phục.
...
Thao trường lớn, phòng quân doanh thủ thành ban đầu.
Cơ Huyền nghênh đón một vị mật thám tứ phẩm, tứ phẩm mật thám phụ trách chủ quản thành Ung Châu.
“Các hạ thật đúng là bận rộn.”
Cơ Huyền bưng chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi, đánh giá mật thám bọc trường bào, đội nón.
Ở trước đó, tiếp xúc với bọn họ là tứ phẩm mật thám Chương Châu, nguyên nhân ép người ta làm việc vượt địa bàn, là mật thám Ung Châu có công việc quấn thân, không rút ra được thời gian để xử lý chuyện Phật môn cùng Từ Khiêm.
Vị mật thám này cười một tiếng, ánh mắt đảo qua Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe bên kia, nói: “Ta là “Thần*” trong mười ba vị tứ phẩm mật thám.
(*: chữ Thần 辰 ở đây mang ý nghĩa giờ Thìn, hoặc tinh tú, không phải Thần trong thần linh, thần thoại)
“Trên thực tế, chuyện ta gần đây điều tra, có chút quan hệ với Từ Khiêm.”
Nghe vậy, vẻ mặt hai tỷ đệ có chút biến hóa, Hứa Nguyên Hòe nghiến răng ken két.
Trong mắt Cơ Huyền chợt lóe tinh quang.
“Ở trước Lôi Châu, Từ Khiêm từng tới Ung Châu. Việc này còn phải bắt đầu nói từ địa cung ngoài thành Ung Châu...”
Thần mật thám mang sóng gió địa cung ngày đó, nói chi tiết cho Cơ Huyền cùng tỷ đệ Hứa gia nghe.
“Về sau, Công Tôn gia cùng Long Thần bảo phong tỏa địa cung, không cho bất luận kẻ nào tới gần. Bên ngoài truyền lưu là Công Tôn gia và Long Thần bảo liên thủ độc chiếm bảo bối bên trong.
“Ta âm thầm tìm hiểu rất nhiều, phát hiện đêm đó Công Tôn gia thăm dò địa cung, có một người tên Từ Khiêm từng xuất hiện.”
Cơ Huyền nheo nheo mắt, chậm rãi nói: “Công Tôn gia đã sớm quen biết Từ Khiêm.”
Hứa Nguyên Hòe nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn dám đùa giỡn chúng ta. Thất ca, ta bây giờ đi Công Tôn gia.”
Cơ Huyền nâng tay, ý bảo an tâm một chút chớ nóng, hỏi: “Địa cung là chuyện gì?”
Thần mật thám tạm dừng vài giây, trong thanh âm lộ ra chút sợ hãi:
“Ta sở dĩ bây giờ mới đến gặp các ngươi, đó là đang thăm dò địa cung. Đó là một tòa cổ mộ đá Thanh Cương xây thành, niên đại xa xưa đến mức khó tưởng tượng. Bên trong phong ấn một xác ướp cổ.”
Xác ướp cổ?
Cơ Huyền nhíu nhíu mày: “Rất nguy hiểm?”
Thần mật thám gật đầu: “Ta đã báo cáo cho cung chủ, hắn trả lời là đừng xen vào việc của người khác. Mặt khác, cung chủ nói, điều này khiến hắn phá giải được một nghi hoặc.”
Về phần là nghi hoặc gì, mật thám chưa nói, bởi vì hắn cũng không biết.
Hứa Nguyên Sương băng tuyết thông minh khẽ nhíu mày: “Hành vi của Công Tôn gia cùng Long Thần bảo không quá hợp lý.”
Lấy tác phong của thế lực giang hồ, loại sự tình này khẳng định giao cho quan phủ đi làm, mà sẽ không tự mình tiêu phí lượng lớn nhân lực đi phong tỏa dãy núi chỗ địa cung.
Toàn bộ giang hồ Đại Phụng, chỉ có Võ Lâm minh của Kiếm Châu ham thích duy trì bảo vệ trật tự, làm một kẻ chấp pháp giang hồ.
“Căn cứ tin tức ta hỏi thăm ra, là Từ Khiêm bảo bọn họ làm như vậy.”
“Từ Khiêm? !” Hứa Nguyên Hòe nhướng mày.
Mật thám gật gật đầu, không giải thích nữa.
Hắn biết thân phận chân thật của Từ Khiêm, nhưng cũng không tính nói cho hai tỷ đệ. Tuy cung chủ đối với việc này chưa bày tỏ bất cứ thái độ nào.
Các mật thám sở dĩ ăn ý nói năng thận trọng, chủ yếu là có hai phương diện băn khoăn, một: Nếu hai tỷ đệ có hảo cảm đối với vị đại ca kia, có điều bất mãn đối với hành vi hổ dữ ăn thịt con của phụ thân, như vậy nói cho bọn họ, sẽ chỉ vướng bận.
Hai: Nếu hai tỷ đệ có địch ý đối với Hứa Thất An, lấy tính cách vị Hứa ngân la kia, nên chém vẫn phải chém. Mà một khi hai tỷ đệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các mật thám khó thoát tội.
Hứa Nguyên Hòe nói ngay: “Ta đi Công Tôn gia trước một chuyến.”
“Không cần!”
Cơ Huyền khoát tay, ngăn cản hành vi xúc động của Hứa Nguyên Hòe, phân tích: “Có lẽ, đây là một hành động thử của Từ Khiêm, nếu chúng ta đi Công Tôn gia, hắn có thể căn cứ chuyện này phản hồi, phán đoán ra không ít tin tức.”
“Quan trọng nhất là, trừ phi ngươi có thế khiến cao tăng Phật môn đến cùng, nếu không chính là đang chịu chết. Chớ quên, bên người hắn là có tam phẩm thuật sĩ. Vì một cái Công Tôn gia tộc, không đáng mạo hiểm như vậy.”
Đang nói, Liễu Hồng Miên lắc hông đi vào, sóng mắt uyển chuyển, nói: “Công Tôn gia phái người đến thông báo, ở sòng bạc Lục Bác, đã phát hiện tiểu tử đó.”
“Tiểu tử đó” là đoàn đội này dùng để hình dung vị kí chủ long khí kia ở Thanh Châu.
Công Tôn gia phái tới... Cơ Huyền hỏi: “Có tình báo chi tiết hơn không.”
“Không có.”
“Lập tức đi sưu tập.”
Thần mật thám nói ngay: “Giao cho ta làm đi, thành Ung Châu là địa bàn của ta.”
...
Trên cổng chào Công Tôn sơn trang, một con chim sẻ lẳng lặng đứng, nhìn phía đường lên núi, không nhúc nhích.
...