“Nương...”
Nhìn nữ nhân trong tranh giống mình, Ngọc Lung công chúa bộc lộ khía cạnh tinh tế và dịu dàng.
Nàng ngắm nghía mẫu thân trong tranh, muốn khắc sâu vào tâm trí.
Nhìn nàng buồn bã, Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên nhớ lại tết Đoan Ngọ 3 năm trước, lúc đó, Ngọc Lung công chúa ngồi trên tảng đá, cũng là dáng vẻ cô độc.
『 Có lẽ, ta không nên sai Lữ Mục dẫn nàng đến? 』