Giờ khắc này, Tư Mã An dẫn theo Bạch Phương Minh, dắt dây cương, đứng cách nơi đám người Triệu Hoằng Nhuận nghỉ ngơi không xa, ngửi thấy mùi thơm của thịt dê.
“Ừm.... Thật thơm.”
Say mê ngửi mùi, Bạch Phương Minh liếm liếm bờ môi, lẩm bẩm: “không biết bọn hắn có chịu cho ta một miếng hay không....”
“...” Tư Mã An lạnh lùng liếc Bạch Phương Minh, không nói một lời.
Đối với sự vô liêm sỉ của người này, hắn đã quá quen.