Lúc đầu, Triệu Hoằng Nhuận không thấy vấn đề gì, nhưng khi nghe Mục Đồ nói, hắn mới nhận ra.
『 Phụ vương muốn làm cái gì? Thu hồi Tam Xuyên? Hẳn là sẽ không, làm vậy sẽ khiến dân Tam Xuyên phản kháng, Đại Ngụy quốc thổ cũng không thiếu, không cần vì một cuộc chiến mà dốc hết quốc lực... Nói cách khác, phụ vương phái ra Tư Mã An là đi “cảnh cáo” dân Tam Xuyên sao? Đợi chút... Điều này há không phải, phụ vương đã sớm đoán được Tư Mã An sẽ tàn sát dân Tam Xuyên? 』
Triệu Hoằng Nhuận đưa tay vuốt lông mày, suy nghĩ dụng ý của phụ vương.
Hắn phát hiện, thì ra không phải “không có đội quân khác”, mà là “cần Tư Mã An Nãng Sơn quân đứng ra”, vì chỉ có phong cách giết chóc của Nãng Sơn quân, mới có thể đe dọa người Tam Xuyên.
『 Mẹ nó! Chẳng trách Tư Mã An không hề kiêng dè mà rời khỏi đại quân, không sợ chủ soái ta đây, thì ra...』