Hàn huyên một lúc, Ngũ Kị liền đứng dậy cáo từ.
Lúc gần đi, hắn rất khó hiểu nhìn Mị Khương ngồi trong góc uống trà.
Mặc dù Mị Khương gương mặt anh tuấn, làn da trắng trẻo, nhưng Ngũ Kị sẽ không nhầm Mị Khương là nam nhân, ngay cả một người ít ra nắng như Triệu Hoằng Nhuận cũng không thể trắng như Mị Khương.
『 Nhìn qua giống như Sở nữ... Vì sao trong quân có nữ nhân? Hơn nữa còn là mặc áo giáp hộ vệ ở trong soái trướng? Chẳng lẽ...』
Nghĩ tới điều gì, Ngũ Kị không dám nhìn chằm chằm Mị Khương, ngượng ngùng nở nụ cười, cúi đầu vội vàng rời đi.