『 Tiêu Bác Xa... Thực sự đã lâu. 』
Dựa vào long ỷ, Ngụy Vương chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện một bóng người.
Có lẽ đã quá lâu, khuôn mặt người đó mơ hồ, khiến Ngụy Vương khó nhận ra người đó có phải trong trí nhớ của hắn, chỉ nhớ đối phương mặc hổ giáp.
Nhưng bên tai, lại dường như nhớ tiếng hét của người đó trước lúc chết.
『 Bệ hạ, bệ hạ... Bệ hạ...』