Trong lòng Ngải Lâm thoáng hiện lên một tia chán nản.
'Nếu... người đó còn ở đây, có lẽ mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng... ' Trong đầu nàng hiện lên một bóng lưng quen thuộc. Bóng lưng mà nàng vẫn luôn dựa dẫm.
'Nhưng hiện tại ta không còn là cô bé luôn trốn ở phía sau nữa, dựa vào nỗ lực của bản thân, ta nhất định sẽ không trở thành gánh nặng của các ngươi nữa! Nhất định! Cứ chờ xem... '
Ánh mắt nàng lần nữa trở nên kiên định.
"Lại đây, trước tiên hãy kiểm tra thân thể, cởi quần áo ra." Lộ Thắng nói một cách tùy ý.