CHƯƠNG 870: PHẠM PHẢI SAI LẦM KHÔNG ĐÁNG (2)
Chương 869: Phạm phải sai lầm không đáng (2)
“Thứ nhất, ngươi chỉ là ý chí. Mặc kệ là ý chí gì, phần lớn cổ trùng ngươi không cách nào thôi động. Xuân Thu Thiền không chỉ có bấy nhiêu, mà còn cần nhiều hơn. Nó cần cổ sư tự bạo, hy sinh chân nguyên, huyết nhục và cổ trùng để thôi động. Luồng sức mạnh này càng mạnh, sẽ càng trở về quá khứ xa hơn.”
“Thứ hai, Xuân Thu Thiền là cổ trùng của ta, lại là cổ bản mệnh, không phải phàm tục. Ngươi không phải Vô Tướng Thủ, không thể cưỡng ép cướp đi. Về sau, ta tìm được rất nhiều cổ Trí đạo, có thể sinh ra nhiều loại ý chí, bởi vậy ngươi càng thêm khó cướp đoạt.”
“Cứ như vậy, ngươi đành phải giả vờ giả vịt với ta, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Ngươi vừa giúp ta lớn mạnh, tăng lên nội tình của ta, để khi ta tự bạo, thu hoạch được sức mạnh mạnh hơn để thôi động Xuân Thu Thiền. Một phương diện khác, một nguyên nhân quan trọng nhất, chính là tạo ra một tuyệt cảnh, để cho ta không chống đỡ được nguy hiểm, không thể không sử dụng Xuân Thu Thiền.”