Thương Tù Ngưu im lặng một lát mới gật đầu, sắc mặt ngưng trọng phun ra một chữ: "Tranh!"
Thương Tâm Từ thả đám cổ tu kia đi xong, lại trấn an người trong cửa hàng.
Một ông cụ run rẩy đến trước mặt Thương Tâm Từ, biểu thị sự cảm tạ: "Nếu hôm nay không nhờ đích thân Tộc trưởng ngài ra tay, chỉ sợ lão hủ sẽ gặp tai ương. Haiz, tất cả là do ta mắt mờ, thấy lợi tối mắt, tin vào lời ngon ngọt nhập một lượng hàng giá thấp. Không nghĩ đến số hàng này đều là hàng giả."
Tiểu Điệp nhếch miệng: "Lão nhân gia ông đấy, đã ở núi Thương Lượng nhiều năm, kinh doanh cửa hàng thời gian cũng không tính là ngắn, tại sao tầm nhìn lại hạn hẹp như vậy?"
Ông cụ cảm thấy xấu hổ.