Hoàng Uyển không thèm quan tâm, chỉ nhìn Hoàng Tiểu Mễ.
Lần đầu tiên Nhạc Thổ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Hoàng Tiểu Mễ.
Hoàng Tiểu Mễ gật đầu, thuận theo tình huống: "Nương, con không trách nương đâu. Nương vĩnh viễn là người mẹ tốt của con."
Hoàng Uyển rơi nước mắt vui vẻ: "Tiểu tử thúi, cảm ơn con đã thông cảm cho nương. Con đừng nên ra tay giết cha của con, cũng đừng giết những người khác. Nương hy vọng con bình an, vui vẻ sống qua ngày là được. Con thả bọn họ đi đi. Tranh chấp giết chóc chỉ làm mâu thuẫn và cừu hận sâu thêm. Con sẽ hụt hẫng, sẽ phải chịu tra tấn, sống sẽ không sung sướng chút nào."
"Nếu con không sung sướng, con cũng không phải là A Nhạc."