Phòng Đông Tây vừa lên tiếng đã dội một chậu nước bẩn cho Thạch Kháng.
Nhưng bị Thạch Kháng quấy nhiễu, Lệnh Hồ Hư đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Thạch Kháng cười to, khí thế mười phần: "Ta bế quan mấy năm, đây là trận đầu tiên ta phá quan mà ra, nhất định phải dương danh thiên hạ. Các ngươi đừng hòng chạy thoát, đến chiến đi nào. Các ngươi chính là hòn đá đặt chân cho uy danh của ta lan xa."
Nghe xong, sắc mặt của đám cổ tiên khác trầm xuống.
Phòng Đông Tây nghiến răng nghiến lợi: "Thạch Kháng, trước đó ngươi nói năng lỗ mãng, khiêu khích ta, cho nên chúng ta mới vây công ngươi. Nhưng nể mặt cùng là Chính đạo, chúng ta cũng không xuất ra toàn lực. Bây giờ, ngươi không chỉ giảng hòa với Lệnh Hồ Hư, còn miệt thị chúng ta như vậy, ngươi đúng là muốn chết. Mọi người cùng nhau xông lên."