CHƯƠNG 1202: LUYỆN TIÊN CỔ
Chương 1200: Luyện tiên cổ
“Sư phụ, ngươi chờ ta một chút.” Gã người Lông leo lên đỉnh núi, sau đó lại trợn tròn mắt: “Sao lại như vậy? Vừa nãy sư phụ còn đang ở ngọn núi, tại sao chưa được bao lâu đã xuống dưới chân núi rồi? Ông ấy đã sử dụng cổ trùng gì?”
Mắt thấy vất vả lắm mới rút ngắn được khoảng cách, ngược lại bây giờ càng lúc càng xa hơn. Gã người Lông sinh ra lo lắng, vội vàng xuống núi. Kết quả gã đạp hụt dưới chân, lập tức từ khe núi ngã xuống.
Cũng may mà có nhánh cây tươi tốt, giúp cho gã giảm bớt lực rơi xuống.