Nói đến đây, Giang Phong nói rõ chi tiết tình huống của mẹ Lâm Ba một lần, cuối cùng mới lên tiếng: "Mười mấy năm qua, mẹ của hắn đều là như này, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ làm một số việc khác với người bình thường ra, thật ra bà ấy cũng không khác người bình thường quá nhiều."
Nghe đến đó, sắc mặt của Hà Phượng mới chuyển biến tốt một chút.
Giang Phong thấy thế thì tiếp tục khuyên: "Hơn nữa, mẹ của hắn có cha hắn ở quê chăm sóc. Cho dù chị kết hôn với hắn rồi thì trừ ngày lễ ngày tết ngẫu nhiên cùng hắn về quên một lần ra, thời gian còn lại căn bản đều là làm việc ở đây. Nếu như chị không muốn đối mặt thì chị không trở về cùng hắn là được, mọi người đều sẽ thông cảm cho chị. Nói cách khác, ngoại trừ lúc kết hôn gặp một chút, thời gian còn lại chị không muốn gặp cũng được, như thế thì ảnh hưởng của người mẹ kia đối với chị sẽ cực kỳ bé nhỏ."
Hà Phượng nghe vậy thì âm thầm gật đầu, nói: "Nếu là như vậy thì đúng là không có ảnh hưởng quá lớn."
Giang Phong cười nói: "Cho nên, chị Hà không cần thiết mang theo thành kiến đối với người đồng hương cùng huyện kia, cho hắn một cơ hội, đồng thời cũng cho chính mình một cơ hội. Tin tưởng tôi, các người là xứng đôi nhất."