Trong những năm đó, mấy người tỉnh Loan về quê thăm người thân đều được công nhận là kẻ có tiền. Tiền mừng tuổi của một học sinh tiểu học tỉnh Loan có thể so với nhà giàu có ở đại lục. Mức độ chênh lệch cuộc sống của nhân dân hai bên có thể nói là như trời với đất.
Nhưng mà, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nền kinh tế tỉnh Loan đã xuống dốc sau đợt đỉnh phong vào những năm 90, bây giờ kinh tế đã đình trệ nhiều năm.
Ngược lại, bên phía đai lục lại phát triển mạnh mẽ. Mặc dù lần này Liễu Vân Tình đến tỉnh Quế chỉ nhìn thấy một góc của núi băng, nhưng dù tầm mắt hẹp hòi, cô vẫn có thể cảm nhận được bên phía đại lục phát triển nhanh chóng và mãnh liệt như nào.
Liễu Vân Tình nói: "Mẹ, nếu như có cơ hội, chúng ta chuyển về quê ở tỉnh Quế sống thì thế nào?"
"Tại sao đột nhiên lại có suy nghĩ này?" Mẹ Liễu liếc cô một cái, hỏi: "Con từ nhỏ đã lớn lên ở tỉnh Loan, vòng bạn bè của con cũng đều ở chỗ này. Con bỏ được tất cả để trở về sinh sống ở tỉnh Quế sao?"