Tiếp đó, hai người vượt qua giới hạn chuyên môn của mình, lấy chủ đề đại lão Simmons trò chuyện, nói về nghiên cứu toán học, nói về đầu tư tài chính, một hồi anh nghe tôi nói, một hồi tôi nghe anh nói.
Trong lúc đó, người phục vụ cũng dần dần bưng thức ăn lên, sau khi người phục vụ rời đi, hai người lại vừa ăn vừa trò chuyện, hai người anh một câu, tôi một câu, khá ăn ý.
Bữa cơm này ăn đến khoảng bảy rưỡi tối mới tan cuộc.
Trước khi đi, Giang Phong mỉm cười nói: “Giáo sư Lưu, Bùi tổng, tiếp theo hai người cứ đi hẹn hò đi, tôi không quấy rầy hai người nữa, có tình huống gì thì cứ gọi điện cho tôi là được.”
Nếu như là nam nữ trẻ tuổi nghe thấy lời này của Giang Phong, sợ rằng sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng, có điều Lưu Ức Tài và Bùi Dĩnh đều đã là người trung niên thành thục, nghe như vậy cũng chỉ nhìn nhau cười một tiếng.