Giang Phong ừ một tiếng, sau đó liền nếm thử một miếng, phát hiện bánh cuốn này cực kỳ dai mà mềm, nước chấm cũng được pha rất vừa vặn, đúng là thức ăn ngon hiếm thấy, ngon hơn nhiều so với những món bánh cuốn hắn từng ăn trước đây.
“Mùi vị này quả thực rất ngon!”
Hoàng Nguyên Giáp nói: “Vấn đề trị quốc của hoàng đế Càn Long tạm thời không nói tới, không phải là không đề cập tới công tội, nhưng riêng về ẩm thực quốc gia, ông ấy thực sự đã có rất nhiều cống hiến. Mặc dù những món ngon lưu truyền tới nay thật ra chẳng có nửa xu quan hệ với hoàng đế Càn Long, chỉ là thương gia dùng danh nghĩa của hoàng đế để bịa đặt cố sự ra mà thôi, nhưng công lao này cũng có thể miễn cưỡng tính tới trên đầu ông ấy.”
Giang Phong đã sớm điều tra kỹ thông tin của cha vợ, biết ông tương đối thích nghiên cứu về các hoàng đế thời xưa, liền tới gần cha vợ tương lai, nói: “Anh Hoàng, không nghĩ tới anh còn có hiểu biết sâu rộng như vậy về hoàng đế Càn Long, về vấn đề công tội của hoàng đế Càn Long, anh cảm thấy thế nào?”
Vừa nhắc tới đây, hứng thú của Hoàng Nguyên Giáp liền dâng trào, lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Thị phi về công tội của Càn Long, đến nay vẫn chưa có cách nào kết luận chắc chắn được, có thể xem như một vị hoàng đế tương đối được chấp nhận.