Giang Phong vừa pha trà vừa cười nói: "Ông nội Khúc, bà nội Khúc, chú Khúc, dì Khúc, chỗ chúng cháu nằm nơi hoang vu hẻo lánh, giao thông cũng không phải là rất thuận tiện, các người đi đường cực khổ rồi."
Bà nội Khúc khoát tay cười nói: "Không cực khổ, chỗ này có non xanh nước biếc, trên đường đi bà có ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, phong cảnh núi non đúng là đặc sắc."
Ông nội Khúc từ lúc lên lầu đã không ngừng đánh giá phòng khách cực lớn này, vừa nhìn vừa cảm khái: "Thông gia, phòng này được trang trí thật tốt, chắc là tốn không ít tiền đúng không?"
Giang phụ cười nói: "Không tốn bao nhiêu tiền, nhà được xây trên mảnh đất của cháu, chủ thầu hỗ trợ xây nhà là một khách hàng của Tiểu Phong. Người ta ngay cả tiền công đều không thu, chỉ cần bỏ ra chút tiền mua vật liệu xây dựng mà thôi."
Khúc phụ nói: "Nếu như nhà như vậy mà đặt tại thành phố lớn thì ít nhất cũng phải chục triệu trở lên, với cùng một số tiền, nhưng ở nông thôn lại dễ chịu hơn thành phố gấp mười lần."