Chương 199: Uy của Bình Đầu Ca
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Thủ đoạn thật mạnh!"
Vẻ mặt Giả Vũ Lam và Lý Kiều Kiều vô cùng ngưng trọng.
Ngay cả Đạn Nguyên Khí cũng không thể đến gần, bọn họ sợ là muốn chạy cũng trốn không thoát.
"Bổn thần đã nói qua, các ngươi cũng lắm chỉ là giai đoạn cấp ba trung kỳ tiêu chuẩn, sao có thể đánh đồng với một người cấp ba đỉnh phong như ta chứ?" Thanh niên miệng cá mập không ngừng đi về phía Giả Vũ Lam và Lý Kiều Kiều, mở miệng rộng, khuôn mặt dữ tợn.
"A, thật đáng sợ!"
Mấy đứa trẻ nào từng thấy cảnh này, bị dọa đến hai mắt đen thui, ngất xỉu trên mặt đất.
"Lạc Anh Tân Phân!"
Giả Vũ Lam lại một lần nữa bộc phát ra toàn bộ khí tức, cuối cùng cũng có thể động, hai tay bấm niệm pháp quyết, vô số cánh hoa sắc bén xé mở không khí, lao về phía thanh niên miệng cá mập, thanh thế kinh người.
"Vô dụng!"
Hai mắt, mi tâm của thanh niên miệng cá mập đồng thời phát sáng, tốc độ tất cả cánh hoa đột nhiên giảm xuống, kịch liệt run rẩy, tiếp theo vỡ thành từng chút linh quang.
"Người này ít nhất là cấp bậc yêu thú bán hóa hình, có thể sánh ngang với Hắc Văn Xà Yêu, chúng ta không phải là đối thủ đâu." Lý Kiều Kiều kinh hãi không thôi.
Theo nàng thấy, cho dù mình không bị thần niệm lực áp chế thân thể thì cũng đánh không lại thanh niên miệng cá mập.
Hai tay Giả Vũ Lam run lên, trải qua giao chiến lúc trước, nàng mới biết được mình đánh giá thấp thanh niên miệng cá mập này, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
"Chỉ tiếc, chúng ta còn chưa luyện thành Bạt Kiếm Thuật, nếu không, một kiếm liền có thể chém chết hắn!" Giả Vũ Lam nắm chặt nắm đấm, thề sau khi trở về, nhất định phải khổ luyện Bạt Kiếm Thuật.
"Lẩm bẩm cái gì đấy? Chỉ bằng hai người các ngươi cũng xứng làm đối thủ của bổn thần?" Thanh niên miệng cá mập cười gằn, há mồm cắn về phía Giả Vũ Lam.
Giờ khắc này, Thần Niệm Lực cường đại hạ xuống, triệt để trấn trụ Giả Vũ Lam, dù cho nàng dùng toàn lực vận chuyển công pháp, cũng hoàn toàn không phá nổi.
"Thì ra, lúc trước hắn cố ý để cho ta thoát khốn, mục đích là vì đùa giỡn chúng ta!" Giả Vũ Lam đột nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng cũng ý thức được chênh lệch rất lớn giữa mình và thanh niên miệng cá mập.
"Bây giờ mới hiểu được? Muộn rồi, chết cho ta!"
Thanh niên miệng cá mập cười ha ha, trong nháy mắt đến trước mặt Giả Vũ Lam, mùi hôi thối trong miệng tuôn ra, khiến người ta buồn nôn.
"Bình Đầu Ca!" Đến lúc nay, Giả Vũ Lam chỉ có thể xin giúp đỡ.
"Còn có người?" Ánh mắt thanh niên miệng cá mập ngưng tụ, đột nhiên phát hiện trên không trung xuất hiện một thân ảnh khoác áo choàng cổ quái, nhìn không lớn, nhưng lại ẩn chứa khí tức kinh khủng.
"Bốn... Cường giả cấp bốn!" Đồng tử thanh niên miệng cá mập co rụt lại, xoay người bỏ chạy.
Xoẹt!
Bình Đầu Ca chớp mắt đã đến, móng vuốt sắc bén xuyên qua đầu thanh niên miệng cá mập, hai ba cái liền xé nát, nuốt một ngụm, sau đó ợ một cái.
Làm xong tất cả, Bình Đầu Ca khoanh tay, ngửa mặt nhìn lên bầu trời bốn mươi lăm độ, để lại cho Giả Vũ Lam và Lý Kiều Kiều một bóng lưng vĩ đại.
"Tên này quá yếu, đêm nay đánh không hết hứng thú, ca muốn đi tìm Yêu Tướng trong dãy núi Thái Nhạc đánh nhau!"
Thanh âm của Bình Đầu Ca vang lên trong đầu Giả Vũ Lam và Lý Kiều Kiều, tiếp theo, nó bay vào sâu dãy núi Thái Nhạc.
"Đừng đi mà!"
Cổ Vũ Lam và Lý Kiều Kiều hô to, nhưng Bình Đầu Ca căn bản không nghe, lập tức chui vào trong bóng đêm mênh mông.
Ù!
Đúng lúc này, dao động kỳ quái truyền ra từ trong sân vườn kia, hai nàng vội vàng nhìn lại, chỉ thấy tòa viện vốn cũ nát này giống như bị ánh mặt trời chiếu rọi, nhanh chóng bốc hơi, chỉ để lại một cái hố thiên thạch tại chỗ.
Vốn là sân vườn, hóa ra chỉ là một ảo giác!
"Đó là cái gì?"
Lý Kiều Kiều chỉ vào trung tâm hố thiên thạch, có phát hiện mới lạ.
Giả Vũ Lam nhìn về phía miệng thiên thạch, phát hiện đường kính của nó chừng ba mươi thước, sâu tới mười thước, ở giữa lại không có nước đọng, mà chỉ có một viên thiên thạch màu đen dài ba thước yên tĩnh nằm.
Giờ phút này, thiên thạch còn đang phát sáng!
Ánh sáng màu lam nhạt tựa như một ánh nến, đung đưa trong gió nhẹ, bóng cây xung quanh cũng múa theo, có vẻ có chút thanh u.
Bề mặt thiên thạch còn có rất nhiều thứ kỳ lạ.
Có những loại cỏ hình sao biển, có nấm màu sắc sặc sỡ, còn có thứ giống như măng, chỉ là cao tận ba tấc.
"Vũ Lam, muội có biết đây là cái gì không?" Lý Kiều Kiều chỉ vào thiên thạch, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
"Vừa rồi người tự xưng là Thần nhân có nói một đống thứ kỳ quái, ví dụ như cấp hai, cấp bốn và các loại thuật ngữ kỳ quái, chẳng lẽ, hắn không phải là người của thế giới chúng ta, mà là cưỡi viên thiên thạch này bay từ trên trời đến?" Giả Vũ Lam suy đoán.
Trên Thần Châu đại lục, thỉnh thoảng sẽ có thiên thạch từ trên trời hoặc sao băng xuất hiện, cho nên, không chỉ là tu hành giả, mà ngay cả người bình thường cũng biết thiên ngoại hữu thiên (ngoài trời còn có trời).
Chỉ là, Giả Vũ Lam không nghĩ tới mình lại gặp phải sinh linh ở trên trời ở chỗ này.
"Khách đến từ thiên ngoại?" Vẻ mặt Lý Kiều Kiều căng thẳng.
"Không phải là không có khả năng, dù sao người này cũng rất kỳ quái, nói chuyện âm dương quái khí, đáng tiếc đã bị Bình Đầu Ca trực tiếp cắn nuốt, bằng không có thể bắt sống, tra hỏi được rất nhiều tin tức hữu dụng."
Giả Vũ Lam vươn tay, thi triển "Thiết Thuẫn Thuật", bảo vệ bản thân: "Muội xuống xem một chút, nếu có biến tỷ liền dùng Phược Linh Sách kéo muội trở về."
"Ừ, được!" Lý Kiều Kiều gật đầu.
Giả Vũ Lam chậm rãi đi xuống hố thiên thạch, phát hiện bốn vách tường bị nhiệt độ cao hòa tan, đã trở nên rất cứng rắn, tựa như nham thạch kiên cố, giẫm lên không có bất kỳ cảm giác chìm xuống nào.
Rất nhanh, Giả Vũ Lam đi tới bên cạnh thiên thạch.
"Khối thiên thạch này có chút kỳ quái, làm cho ta có loại cảm giác sẽ bị hút vào." Giả Vũ Lam nói thầm.
"Vũ Lam, có nguy hiểm không?" Lý Kiều Kiều vội vàng quăng Phược Linh Sách ra, quấn lấy eo thon uyển chuyển của Giả Vũ Lam, luôn luôn chuẩn bị để kéo nàng ra.
"Đừng khẩn trương..." Giả Vũ Lam còn chưa dứt lời, trung tâm dãy núi Thái Nhạc liền truyền đến một tiếng gầm thét, giống như có hung thú đáng sợ bắt đầu đại chiến.
"Nhất định là Bình Đầu Ca đang đánh nhau, quá nguy hiểm!" Lý Kiều Kiều rụt cổ lại, có chút sợ hãi.
Giả Vũ Lam đứng bên cạnh thiên thạch, vươn tay, chạm vào mặt ngoài thiên thạch.
"Đừng sờ lung tung!" Lý Kiều Kiều vừa lên tiếng nhắc nhở, nhưng đã muộn.