Chương 198: Tự xưng là người Thần tộc
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Lý Kiều Kiều nhìn qua, trong lòng giật mình.
Trong mắt mấy đứa trẻ này xuất hiện màu lam âm u, hai mắt vô thần, giống như là bị người nào đó khống chế.
"Tình huống này trông không khác gì trúng "Khống Hồn Thuật"." Giả Vũ Lam nói nhỏ, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.
Từ khi Hoắc Vân Kiệt mang "Khống Hồn Thuật" từ thành Phong Hỏa về, các đệ tử ít nhiều đều luyện một chút, tuy rằng phần lớn đều chỉ ở giai đoạn nhập môn nhưng cũng đã nắm giữ thuật khống hồn cơ bản.
Hiện giờ nhìn thấy tình trạng của mấy đứa trẻ này, Giả Vũ Lam tự nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.
"Không đúng! Có chút khác "Khống Hồn Thuật", nhưng không sai biệt lắm." Vẻ mặt Giả Vũ Lam khẽ biến, thời khắc cảnh giác bốn phía.
"Vũ Lam sư muội, muội cảm thấy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Lý Kiều Kiều hỏi.
"Nhất định có người đứng sau, trước tiên chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, lặng lẽ đi theo thôi." Giả Vũ Lam nói ra một phương án.
"Chỉ có hai người chúng ta, liệu có ứng phó được được không?" Lý Kiều Kiều chung quy vẫn nhát gan, rất lo lắng.
"Các ngươi cứ việc đi đi, có ca ở đây." Trong đầu hai nàng chợt vang lên một thanh âm, các nàng vội vàng xoay người nhìn lại, phát hiện Bình Đầu Ca đang đứng trong gió mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiểu tóc không loạn.
"Cũng đúng, có Bình Đầu Ca ở đây!"
Hai nàng có thêm sức mạnh, đi theo phía sau mấy đứa trẻ bị khống chế kia, bởi vì lo lắng sau khi chạm vào bọn họ, sẽ tạo thành thương tích đối với bọn họ, cho nên hai nàng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mọi người trèo đèo lội suối, nửa nén hương sau đã đi tới một tòa thổ sơn giữa sườn núi, phát hiện nơi này còn có một tòa sân nhỏ kỳ quái cũ nát.
"Nơi này từng có người ở?" Giả Vũ Lam thì thầm.
"Ta chưa từng nghe qua trong núi có người khác, nơi này không nên có sân vườn mới đúng..." Lý Kiều Kiều nhíu mày.
"Có người tới!" Giả Vũ Lam đang thi triển pháp thuật cấp một "Toàn Phương Vị Linh Thức", cảm giác được trong sân có người đi ra, vội vàng kéo Lý Kiều Kiều trốn ở phía sau đại thụ.
Dưới ánh mắt chăm chú của các nàng, một nam tử tuấn dật mặc trường bào màu lam đi ra cửa lớn của sân vườn cũ nát, đứng trước mặt năm đứa trẻ kia.
"Ha ha! Ẩn náu ba năm, cuối cùng cũng khôi phục nguyên khí, hơn nữa còn luyện thành môn công pháp kia, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể gọi được mấy đứa trẻ nhân tộc này, sau khi ăn xong, hồn lực có thể hấp thu vẫn là quá ít."
Thanh niên tuấn dật nói nhỏ, nói tiếng nhân tộc có chút cổ quái.
Giả Vũ Lam và Lý Kiều Kiều núp sau cây nuốt mạnh một ngụm nước miếng, không nghĩ tới thanh niên nhìn tuấn dật này lại tàn nhẫn như vậy!
Lúc này, thanh niên buông lỏng khống chế với mấy đứa trẻ kia ra, khiến cho ánh sáng xanh trong mắt bọn họ tản đi, khôi phục bình thường.
"Đây là nơi nào?"
"Đại ca ca này là tiên nhân sao, thật đẹp trai!"
Mấy đứa trẻ đầu tiên là giật mình, sau đó nhìn gương mặt tuấn dật bất phàm của thanh niên, lại có loại cảm giác an tâm.
"Tiên nhân? Cắt! Bổn công tử chính là hậu duệ Thần tộc, làm sao có thể là tiên đê tiện?" Thanh niên tuấn dật cười gằn, miệng bỗng nhiên trở nên càng ngày càng lớn, cuối cùng trở nên giống như miệng cá mập, cắn về phía một đứa trẻ.
"Là yêu quái!"
"Cứu mạng!"
Mấy đứa nhỏ bị dọa đến tè ra quần.
"Ngươi dám!"
Lý Kiều Kiều và Giả Vũ Lam đồng thời nhảy ra, một người thi triển "Phược Linh Sách" quấn lấy mấy đứa trẻ, kéo đến bên người, người còn lại thì thi triển pháp thuật cấp một "Linh Bàn Phi Nhận", chém ra mấy lưỡi đao ánh sáng.
"Đã sớm biết các ngươi rồi!" Thanh niên miệng cá mập tự xưng là hậu duệ Thần tộc cười lạnh, thân hình nhẹ nhàng lui về phía sau, cây cối, nham thạch bốn phía tự động bay lên, ngăn trở mấy lưỡi đao kia.
"Là tiên nữ tỷ tỷ!" Mấy đứa nhỏ nhìn thấy Giả Vũ Lam và Lý Kiều Kiều, hưng phấn vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé.
Giả Vũ Lam nhìn chằm chằm thanh niên miệng cá mập, trầm giọng nói: "Ngươi là người phương nào, vì sao phải động thủ với trẻ nhỏ vô tội?"
"Ta là hậu duệ Thần tộc, đương nhiên là thần, về phần các ngươi, cùng lắm chỉ là thức ăn của chúng ta." Thanh niên miệng cá mập lãnh khốc nói.
"Ngươi cũng xứng xưng là thần? Thần linh không phải đều là rất mạnh sao?" Giả Vũ Lam nhíu mày.
"Vũ Lam, người này có chút kỳ lạ, có thể vận dụng thủ đoạn tương tự như Anh Linh chi lực, nhìn không rõ tu vi cụ thể, rất bất lợi với chúng ta." Lý Kiều Kiều nhớ tới hình ảnh đá vụn chung quanh chủ động chắn ở phía trước, đoán được điểm này.
"Đồ đần! Đây gọi là Thần Niệm Lực, có thể khống chế vạn vật, là thủ đoạn của Thần tộc chúng ta.”
“Hai người các ngươi cùng lắm cũng chỉ có Thần Niệm Lực giai đoạn cấp ba trung kỳ tiêu chuẩn, mà ta chính là cấp ba đỉnh phong, thôn phệ các ngươi nhất định có thể làm cho bổn thần đột phá cấp bốn!"
"Cái gì mà cấp ba cấp bốn, không hiểu được, ở chỗ chúng ta không có cảnh giới tu luyện này."
Giả Vũ Lam cảm thấy thanh niên miệng cá mập rất kỳ quái, cho dù đối phương là cái gọi là Thần tộc, nhưng trong Thần Châu đại lục, không phải đều dựa theo Vọng Khí cảnh, Luyện Khí cảnh, Tụ Nguyên cảnh, Linh Hải cảnh, Thần Nguyên cảnh mà phân chia sao?
Chẳng lẽ, đối phương không phải là người của Thần Châu đại lục?
"Bổn
Sau một khắc, Giả Vũ Lam, Lý Kiều Kiều, mấy đứa trẻ thôn Thanh Linh đều phát hiện thân thể bị lực lượng vô hình nào đó định tại chỗ, khó có thể nhúc nhích.
"Đây là lực lượng gì?" Giả Vũ Lam kinh hãi, vội vàng bộc phát ra khí tức Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, phá vỡ một phần áp lực, vội vàng bấm niệm pháp quyết, chỉ về phía thanh niên miệng cá mập.
Ầm ầm!
Một viên Đạn Nguyên Khí lao đi cực nhanh.
"Trò mèo!
Thanh niên miệng cá mập cười nhạo, mắt và ấn ký ở mi tâm đồng thời phát sáng, mấy sóng ánh snasg trùng kích bắn ra, khiến cho tốc độ Đạn Nguyên Khí càng ngày càng chậm, cuối cùng sụp đổ ở giữa không trung.