TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 191: Toàn thành chấn động

Chương 191: Toàn thành chấn động

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Trên trời cao.

Diệp Phong thu kiếm vào vỏ, sau đó để cho mình rơi xuống đất trước hàng vạn ánh mắt, dẫm nát gạch lót đường, rồi sau đó vững vàng đứng thẳng.

“Kết thúc.” Diệp Phong nhìn mọi người, nói nhỏ.

“Chưởng môn, ngài không sao chứ?” Các đệ tử vây quanh lại, nét mặt đầy lo lắng.

Bình Đầu Ca đứng ở một bên, vẻ mặt vô ngữ, dường như đang vì không thể đánh lộn mà cảm thấy buồn bực.

Các đại chưởng môn nhìn chằm chằm Bình Đầu Ca ăn mặc quái dị, sắc mặt đại biến.

“Khí tức mạnh thật!”

“Nó thế mà lại là một con Yêu Tướng hạ đẳng!”

“Ta nhớ ra rồi, nó đã từng là một trong những con yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng ở đầm lầy thành Đông, sau đó biến mất không rõ lí do. Thì ra là đã trở thành linh thú thủ sơn của Phiêu Miểu Phái, hơn nữa đột phá lên tới Yêu Tướng rồi!”

“Không hổ là Phiêu Miểu Phái, nội tình sâu thật.”

Chưởng môn các đại môn phái đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Phó Thành chủ nhìn Bình Đầu Ca, lại nhìn Diệp Phong, bừng tỉnh nói: “Thì ra tiếng hô trước đó là do đó là linh thú thủ sơn của quý phái phát ra, làm ta sợ bóng sợ gió một hồi.”

Diệp Phong giới thiệu với mọi người: “Nó tên là Bình Đầu Ca, là linh thú thủ sơn của Phiêu Miểu Phái chúng ta.”

“Diệp chưởng môn thật là lợi hại, có được cả linh thú thủ sơn cấp Yêu Tướng, thật khiến người ta hâm mộ.” Cung chủ Nghê Thường Cung vẫn duy trì bộ dạng đoan trang, khóe miệng còn vương vết máu.

Sau khi chiến đấu với ác thú một trận, các cao thủ cảnh giới Tụ Nguyên ở đây đều bị thương.

“Diệp chưởng môn, đa tạ!” Chưởng môn Bá Đao Phái từ trước đến nay không nói được lời hay nào cũng chắp tay nói lời cảm tạ với Diệp Phong.

Môn chủ Phi Vũ Môn tán dương: “Diệp chưởng môn không hổ là Thiên tuyển chi tử, việc cậu chém chết Nhiếp Hồn chân nhân và ác thú hôm nay ngay cả chưởng giáo của thế lực cấp Nhất tinh cũng chưa chắc có thể làm được.”

Nghe mọi người khen ngợi, Diệp Phong có chút ngượng ngùng.

Tân Quảng Hiên nhìn Diệp Phong được mọi người tán dương thì kích động đến nắm chặt tay, trên mặt lại cười tươi rói: “Ha ha! Ta quả nhiên không đoán sai mà, Diệp chưởng môn đúng là đã chém chết Hổ Tướng của Phù Vân u sâm. Thì ra huynh ấy vẫn luôn lợi hại như vậy!”

Lúc này, Lục Sơn Nhạc cùng Phó Thành chủ đỡ lão Thành chủ dậy, đi đến cạnh Diệp Phong.

“Vị này chính là chưởng môn Diệp Phong của Phiêu Miểu Phái mới được thăng cấp thành môn phái cao đẳng đúng không? Hay cho một chiêu Bạt Kiếm Thuật, quả là anh hùng xuất thiếu niên!” Lão Thành chủ cảm khái, sau đó ho dữ dội một trận.

“Diệp Phong Phiêu Miểu Phái, bái kiến lão Thành chủ.” Diệp Phong chắp tay hành lễ.

Tuy nói tu vi lão Thành chủ đã mất hết, nhưng chung quy vẫn là chủ của thành Bạch Phù, nghiêm khắc mà nói thì Phiêu Miểu Phái trước mắt vẫn còn dưới danh nghĩa của thành Bạch Phù, khế đất tông môn cũng do phủ Thành chủ quản.

“Hôm nay nếu không có Diệp chưởng môn ra tay, mấy người chúng ta sợ là đều phải hứng chịu độc thủ của Nhiếp Hồn chân nhân.” Lão Thành chủ lại ho khan một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ buồn bã: “Chỉ tiếc, vì muốn đột phá 《Bôn Lôi quyết》 tầng ba viên mãn cùng cảnh giới Tụ Nguyên tầng năm mà ta lại nóng vội, dẫn đến thất bại.”

“Thành chủ, hiện tại ngài cảm thấy thế nào rồi?” Phó Thành chủ quan tâm hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Đối với Phó Thành chủ mà nói, lão Thành chủ xem như là một nửa sư tôn, nên ông cực kỳ cung kính, chỉ là không nghĩ tới ngài ấy thế mà lại phá quan thất bại, rơi xuống kết cục khí hải rách nát.

“Khí hải đã phá, dù ta có khôi phục thương thế cũng khó có thể gây dựng lại, đời này xem như xong rồi.” Lão Thành chủ thở dài.

Cung chủ Nghê Thường Cung nghi hoặc nói: “Nghe nói đại năng cảnh giới Thần Nguyên có thể trùng tu khí hải, thậm chí ngay cả một vài vị cao thủ đứng đầu cảnh giới Linh Hải cũng có thể làm được. Mời bọn họ ra tay không phải vẫn còn có cơ hội sao?”

“Chúng ta còn chưa đến đẳng cấp có thể tiếp xúc với người ở cảnh giới Linh Hải và cảnh giới Thần Nguyên. Hơn nữa, trùng tu khí hải là việc mất rất nhiều sức lực, trong tình huống bình thường đều phải là nhất mạch dòng chính thì bọn họ mới chịu ra tay, chúng ta không đủ tư cách.” Lão Thành chủ bất đắc dĩ thở dài: “Ta cũng mệt mỏi, phải về phủ Thành chủ nghỉ ngơi trước đã. Chư vị, hẹn gặp lại!”

“Thành chủ, ta đỡ ngài.” Phó Thành chủ nói.

Tam trưởng lão Lưu Vân Tông Lục Sơn Nhạc cũng đỡ lão Thành chủ. Ba người bay lên trời, về phủ Thành chủ trước để nghỉ ngơi lấy lại sức.

“Diệp chưởng môn, ngài nhớ phải tới Nghê Thường cung chỉ điểm mấy tên đồ đệ kém cỏi của ta đó.” Cung chủ Nghê Thường Cung cười nói với Diệp Phong, sau đó cũng rời đi.

Môn chủ Phi Vũ Môn và chưởng môn Bá Đao Phái đều gật đầu với Diệp Phong rồi đi luôn.

“Chúng ta trở về thôi!” Diệp Phong bảo các đệ tử, sau đó nhảy lên lưng của Thiết Trảo Long Ưng, mang theo chúng đệ tử cùng linh thú phóng đi trong ánh mắt kính ngưỡng của mấy trăm nghìn người thành Bạch Phù.

Thật mau, tin tức đầu tiên đã được truyền đi.

Nhiếp Hồn chân nhân mang theo ác thú đổ bộ xuống thành Bạch Phù, ý đồ chiếm lấy toàn thành, nhưng cuối cùng lại bị một kiếm của Diệp chưởng môn Phiêu Miểu Phái chém chết, kinh diễm vô song.

Tin vừa truyền ra, toàn thành đã sôi trào.

【 Giá trị danh vọng tông môn + 478】

【 Giá trị danh vọng tông môn + 648】

……

Diệp Phong nghe được âm thanh thông báo liên tục của hệ thống, phát hiện giá trị danh vọng đã tăng đến hai chục ngàn, mà vẫn còn đang có xu hướng tăng thêm.

Nhưng dù cho như thế, khoảng cách đến cột mốc mười vạn vẫn còn quá xa xôi.

Diệp Phong chửi thầm quần chúng ăn dưa đợt này quá phế, mình chém cả Nhiếp Hồn chân nhân trước mặt mọi người rồi mà cuối cùng cũng không tăng danh vọng cho mình lên đến tầm tám hay mười vạn đi, vẫn chỉ lèo tèo lên mấy trăm đến một ngàn.

……