Chương 186: Bảy ngày thoáng qua, các đệ tử đột phá (2)
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Diệp Phong nhìn ở trong mắt, thầm nói Kiều Giai Hi quả thật quá cố gắng, cũng không biết là tốt hay xấu.
“Thiết Trảo Long Ưng và Hồ Đại Hồng mới vừa đột phá Yêu Binh cao đẳng, Giai Hi còn đang khổ tu, Kiều Kiều vẫn ở trong phòng bếp lo nghĩ, tiến độ của Vân Kiệt đã đạt tới chín mươi, hơn nữa đã qua ba ngày, cũng không biết cụ thể như thế nào…”
Diệp Phong nhìn về phía xa xa, có chút lo lắng.
Lưu Sa cổ trấn.
Hoắc Vân Kiệt đứng bên bờ sông Lưu Thủy, giẫm lên đá cuội, không xa phía sau là Đinh Bạch Tuyết với vẻ mặt lo lắng.
"Xong hết rồi……"
Hoắc Vân Kiệt mở mắt ra, hơi cúi người xuống, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm, bắt đầu ngưng tụ khí thế trên người, dần dần rót vào Hàn Quang Kiếm, khiến cho nó nặng hơn mười nghìn cân.
Hắn không vội rút kiếm mà không ngừng tích lũy năng lượng.
Sau nửa nén hương.
"Chính là bây giờ!"
Hoắc Vân Kiệt đột nhiên rút kiếm.
Thương!
Thanh âm xuyên thấu của kiếm ngân truyền ra khắp khu vực đó mấy dặm, thu hút không ít ngư dân men theo âm thanh mà nhìn, chỉ thấy Hàn Quang Kiếm được rút ra khỏi vỏ với tốc độ cực nhanh, toàn thân toát ra một luồng bạch quang chói mắt, so với mặt trời trên không còn chói mắt hơn.
Khí tức ác liệt đột nhiên tỏa ra!
Khi Hoắc Vân Kiệt chém về phía mặt sông, một kiếm khí hình nửa vầng trăng kéo dài hơn mười thước bổ ra ngoài, bất cứ nơi nào lướt qua, mặt nước bị ép lại thành khe rãnh kéo dài trăm thước có thể nhìn thấy đáy.
Rào rào!
Sóng nước ngất trời, âm thanh chấn động.
Đinh Bạch Tuyết và những người khác đều há to miệng, trong mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi.
"Thành công!"
Hoắc Vân Kiệt vui mừng khôn xiết, nhưng hắn chưa kịp tra kiếm vào vỏ, đã thấy mình thoát lực, loạng choạng như sắp ngã.
“Cẩn thận!” Đinh Bạch Tuyết nhảy lên đỡ Hoắc Vân Kiệt.
Phiêu Miểu Phong.
[Đinh, đệ tử ngoại môn Hoắc Vân Kiệt đã luyện thành công Bạt Kiếm Thuật, có thể tấn thăng đệ tử nội môn.]
Diệp Phong kinh ngạc mở to mắt khi nghe thấy tiếng nhắc nhở.
Cùng lúc đó, trong đầu hiện lên một đoạn thông tin kỳ lạ, khiến cho Diệp Phong lập tức nắm giữ Bạt Kiếm Thuật, hơn nữa đạt thẳng tới viên mãn.
"Vân Kiệt, ngươi thật giỏi!"
Sau khi tiêu hóa xong thông tin này, nụ cười của Diệp Phong dần trở nên kiêu ngạo.
Lúc đầu, Diệp Phong cũng không ngờ rằng sau khi Hoắc Vân Kiệt sáng tạo ra Bạt Kiếm Thuật, hắn cũng có thể hiểu rõ ngay lập tức, hơn nữa đạt thẳng tới viên mãn.
“Hệ thống, pháp thuật do đệ tử tạo ra cũng có thể có hiệu quả với ta sao?” Diệp Phong hỏi ở trong lòng.
[Đúng vậy.] Hệ thống nói.
“Xem ra ngươi đúng thật là bug nha!” Diệp Phong chân thành khen ngợi.
Hắn cầm một cây gậy gỗ, bước vào khu vực đầy sương mù, nhìn một cái cây đằng xa, nhớ lại tất cả những chi tiết về Bạt Kiếm Thuật viên mãn trong tâm trí.
"Bạt Kiếm Thuật, dồn hết hơi thở toàn thân vào kiếm trong tay, cho dù chỉ là kiếm gỗ, trong nháy mắt cũng có thể trở nên nặng như vạn quân, sau đó chém ra một kiếm mang sắc bén, càn quét tứ phương."
Diệp Phong thì thào, làm ra động tác mở đầu của Bạt Kiếm Thuật.
"Hơn nữa, căn cứ vào lời nhắc nhở, ngay cả khi ta không có linh lực, ta có thể sử dụng Anh Linh chi lực để thay thế, nhưng hiệu quả cũng không khác biệt lắm."
Diệp Phong đang chuẩn bị ngưng tụ lực lượng, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn vẫn rời khỏi Phiêu Miểu Phong, một đường đi về phía bắc, đi tới mười mấy dặm ngoài sông Phong Hỏa.
"Nơi này không có người nào, cứ coi như là ta thi triển ra uy thế to lớn của Bạt Kiếm Thuật chắc sẽ không bị phát hiện, vô cùng an toàn, cũng rất bí mật."
Nghĩ vậy, Diệp Phong vứt cây gậy trong tay, từ trong không gian hệ thống lấy ra một thanh kiếm sắt bình thường.
Diệp Phong cúi người, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải cầm kiếm vào tư thế, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào mấy trăm thước quanh bờ sông Phong Hỏa, bắt đầu ngưng tụ sức mạnh của Anh Linh chi lực, tạo cho người ta cảm giác trở về với thiên nhiên.
Nếu có tu hành giả ở đây sẽ phát hiện Diệp Phong không có chút hơi thở nào, thoạt nhìn giống như một bức tượng điêu khắc.
Đâm!
Thời điểm Diệp Phong ngưng tụ hơi thở đến cực hạn, hắn chỉ cần dựa vào thể lực mạnh mẽ để ổn định bản thân, liền rút kiếm ra với tốc độ cực nhanh.
Một kiếm khí vô hình bộc phát, phá vỡ rào cản âm thanh, tạo ra một tiếng gầm chói tai, còn có thể thấy hơi nước sương mù do kiếm khí gây ra vượt qua cả tốc độ âm thanh.
Một khắc sau, sông Phong Hỏa bị kiếm khí cắt đứt từ trung tâm, có thể nhìn thấy đáy sông sâu hàng chục thước.
Nước sông bị buộc phải tách ra thành một khe rãnh rộng chừng mười thước, lấy Diệp Phong làm tâm, kéo dài tới tận chỗ sâu bên trong rừng rậm, dài đến một ngàn thước!
"Hít!"
Diệp Phong hít sâu một hơi lạnh.
Rào!
Cho đến lúc này, sông Phong Hỏa bị chém đứt mới hợp lại, đợt sóng ngất trời, tiếng sóng vang vọng không dứt.
Trên bờ bắc của sông Phong Hỏa, bên
Mới vừa rồi nếu không phải là nó có vận khí tốt, đúng lúc không bị kiếm khí bổ trúng thì giờ phút này, nó đã sớm hóa thành bùn đất rồi. Trong lòng nó sợ hãi vội vàng nhìn về phía bóng người cao ngất ở bờ nam kia.
"Ôi, mẹ nó, thật là đáng sợ!"
Con thằn lằn lớn chạy trốn đến tận sâu trong rừng rậm, không dám xuất hiện ở khu vực này nữa.
Bờ nam của sông Phong Hỏa.
Diệp Phong không để ý đến con thằn lằn lớn đang chạy trốn, mà là nhìn khe núi to lớn bên kia sông bị hắn tách ra, thân thể cứng đờ.
"Kinh khủng như vậy sao?"
Diệp Phong chợt nuốt khan một tiếng, cảm thấy Bạt Kiếm Thuật ở giai đoạn viên mãn quá mức kinh người, nó lại có thể nén hơi thở đến mức phát ra uy lực kinh người gấp mười lần.
Uy lực này không hề yếu so với pháp thuật ngũ phẩm!
"Cũng may, thể lực của ta rất mạnh. Nếu như đổi thành những người khác, vốn dĩ không thể phát huy toàn bộ uy lực.”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Mặc dù một kiếm này rất kinh khủng, nhưng hắn phát hiện Anh Linh chi lực của bản thân tiêu hao không còn một mống, đang tích góp lại từng chút một, nếu dựa theo tốc độ này, phải mất ít nhất một giờ mới hết thời gian nghỉ.
"Một tiếng nữa sẽ đầy đi?"
Diệp Phong lẩm bẩm, nhìn Phiêu Miểu Phong cách đó mấy chục dặm, hắn suy tính nên làm sao trở về.
"Uỳnh!"
Diệp Phong cất thanh kiếm sắt đi, bắt đầu đè thấp người xuống, rồi sau đó vận hết sức nhảy lên, khiến cho phần đất dưới chân bị lõm thành một cái hố lớn, xung quanh có những vết nứt như mạng nhện lan rộng hàng chục thước, thân thể dựa vào lực đẩy ngược mạnh mẽ, giống như một mũi lao phóng lên trời, chìm vào đám mây, sau đó rơi xuống tạo thành hình parabol.
Sau vài bước nhảy, Diệp Phong đã đến gần Phiêu Miểu Phong.
“Hóa ra là không dựa vào Anh Linh chi lực, tốc độ đi đường của ta trái lại nhanh hơn!” Diệp Phong quay đầu nhìn về phía sông Phong Hỏa, hài lòng cười, tung người nhảy một cái, nhảy đến chỗ cách đỉnh núi bảy trăm thước thì tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
…