TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 164: Một cuộc ác chiến

Chương 164: Một cuộc ác chiến

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Tuy rằng lời nói của Vương đạo hữu có chút khó nghe, nhưng mọi người lại đều không phản bác.

Gặp tai bảo mệnh, nhân chi thường tình.

Nếu thật sự không địch lại, lưu lại cũng là chết vô ích, còn không bằng chạy trốn mất dạng, giữ lại mạng nhỏ, ngày sau còn có cơ hội ngóc đầu trở lại.

Hoắc Vân Kiệt nhìn Đại Địa Cự Viên đứng trên đỉnh Tỏa Yêu Tháp đang không ngừng đấm vào ngực, lại nhìn về phía đám dân chúng trong trấn phía sau đang lộ ra biểu tình hoảng sợ, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện ý chí chiến đấu dồi dào.

"Chư vị, vẫn nên chuẩn bị nghênh chiến đi!" Hoắc Vân Kiệt hạ thấp thân thể, làm động tác rút kiếm.

"Một tên miệng còn hôi sữa!"

Vương đạo hữu nhún nhún vai, nhưng cũng không chạy, mà là hét lớn một tiếng, thi triển một môn pháp thuật cấp hai tên là "Cự Linh Hóa", hóa thành người cao ba thước trong quầng sáng, bên ngoài thân mọc đầy nham thạch, nhìn phi thường cường tráng, có thể chiến với Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.

"Phu Thê Phi Kiếm!"

Phu thê Chu thị mỗi người cầm một thanh linh kiếm hạ phẩm, thi triển môn pháp thuật hợp kích đặc biệt, khí tức của hai người nối liền thành một mảnh, làm cho người ta có một loại cảm giác đối mặt với Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.

Đinh Bạch Tuyết cũng không cam lòng yếu thế, ném ra năm tấm phù hạ phẩm, khuếch tán ra khí tức nguy hiểm như phong lôi thủy hỏa, cũng làm cho người ta có một loại cảm giác rất mạnh.

Tay Hoắc Vân Kiệt cầm chuôi kiếm hơi run lên, thầm nghĩ bốn người này đều là ảnh đế sao? Vừa rồi còn nói muốn chạy trốn, kết quả hiện tại mỗi người đều bộc phát ra khí tức cường đại, hình như còn mạnh hơn mình.

Giờ khắc này, Hoắc Vân Kiệt bỗng nhiên có loại cảm giác cổ quái.

Hóa ra ta mới là thằng hề!

Trong lòng nghĩ như vậy, khóe miệng Hoắc Vân Kiệt giật giật, vội vàng nắm chặt chuôi kiếm.

Trên đỉnh Tỏa Yêu Tháp.

Sau khi Đại Địa Cự Viên phát tiết lửa giận trong lòng, liền nhìn xuống phía dưới, ánh mắt rơi vào trên người phu thê Chu thị có khí tức tổng hợp mạnh nhất, coi bọn họ là kẻ địch lớn, sau đó, nó quyết đoán nhảy xuống, đập về phía Vương đạo hữu.

"Bà nó chứ! Tại sao lại là ta?"

Vương đạo hữu chửi thề, tung người nhảy lên, đấm về phía Đại Địa Cự Viên.

Song phương ở giữa không trung đấm chạm đấm, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.

"Oa!"

Vương đạo hữu bị đấm bay ra ngoài, đụng ngã vô số gạch ngói.

"Đừng có càn rỡ!" Phu thê Chu thị đồng thời xuất kiếm, kiếm khí chém ra hợp thành một thể, khí tức kinh người.

Nhưng hai tay Đại Địa Cự Viên vỗ một cái, kiếm khí liền trực tiếp sụp đổ.

"Yêu quái, xem chiêu!"

Đinh Bạch Tuyết tung mấy tấm phù hạ phẩm ra, vây một vòng quanh Đại Địa Cự Viên, sau mấy tiếng "ầm ầm" chúng biến thành lôi đình hỏa diễm nóng bỏng.

Đại địa cự viên không ngừng kêu rên, một con mắt bị mù!

"Làm tốt lắm!"

Hoắc Vân Kiệt mừng rỡ, vòng qua một bên mắt mù của Đại Địa Cự Viên, quyết đoán thi triển Bạt Kiếm Thuật.

Bang!

Hàn Quang Kiếm giống như bổ vào huyền băng vạn năm, không thể phá vỡ.

"Grào!"

Đại Địa Cự Viên bị chọc giận, trở tay liền tát một cái, may mắn Hoắc Vân Kiệt phản ứng kịp thời, dùng Hàn Quang Kiếm ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh bay xa hơn trăm thước, đập nát một tòa nhà, cũng bị chôn vùi dưới đống phế tích.

"Xong đời, tên này sợ là chết rồi!" Vương đạo hữu từ trên mặt đất bò dậy, phát hiện toàn bộ cánh tay còn đang tê dại, trong lòng chấn động.

"Chúng ta chỉ còn lại bốn người căn bản không phải là đối thủ của nó." Phu thê Chu thị than nhẹ một tiếng, nhưng vẫn xuất kiếm, có điều vẫn bị Đại Địa Cự Viên đập nát kiếm khí, nhất thời sinh ý lui.

Đinh Bạch Tuyết lo lắng nhìn đống phế tích chôn vùi Hoắc Vân Kiệt, trong mắt hạnh tràn đầy sự không cam lòng.

"Yêu quái, ngươi chết đi cho ta!"

Trong lòng Đinh Bạch Tuyết hạ quyết tâm, ngay lập tức ném ra năm tấm phù hạ phẩm, để chúng tự nổ ở bên cạnh Đại Địa Cự Viên.

"Grào!"

Đại Địa Cự Viên né tránh không kịp, con mắt còn lại cũng bị mù, nó điên cuồng không e dè gì mà phá hư mọi thứ, bàn tay nặng nề vỗ một cái, liền có thể lưu lại dấu tay sâu tới một thước trên mặt đất.

"Xong rồi, lúc này hoàn toàn xong rồi!"

Vương đạo hữu vội vàng rời khỏi trạng thái "Cự Linh Hóa", khôi phục hình người, bôi thuốc lên cánh tay mình, bắt đầu không ngừng rút lui.

Phu thê Chu thị lắc đầu, cũng lui ra xa.

Đinh Bạch Tuyết nhìn năm tấm phù hạ phẩm còn sót lại trong tay, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất lực.

Chẳng lẽ, Lưu Sa cổ trấn thực sự sẽ bị Đại Địa Cự Viên hủy diệt sao?

Nàng thực sự không cam lòng!

"Grào!"

Đại Địa Cự Viên nổi giận gầm lên, đụng loạn chung quanh, tường xung quanh rất nhanh liền đổ nát, may mắn phần lớn dân chúng trong trấn ở khu vực này đều đã chạy suốt đêm, thương vong không nhiều lắm.

Đại Địa Cự Viên ngửi thấy được khí tức của những người khác, bắt đầu chạy như điên về phía đông người, truy đuổi đám trấn dân chạy trốn khắp nơi kia.

"Cẩn thận!"

Đinh Bạch Tuyết lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng phá đất mà ra, từ phía sau Đại Địa Cự Viên bay thẳng lên trời, lộn một vòng vượt qua đỉnh đầu Đại Địa Cự Viên thật xinh đẹp, thuận tiện dán một tấm phù vào mi tâm Đại Địa Cự Viên.

Tiếp theo, Đại Địa Cự Viên liền bất động!

"Phanh" một tiếng, bóng dáng kia ngã trên mặt đất, lồng ngực đã bị nhuộm đỏ, thở hổn hển, hét lớn về phía mọi người: "Còn thất thần làm gì! Định Thân Phù hạ phẩm của ta không chống đỡ được bao lâu đâu, còn không tấn công đi?"

Người này chính là Hoắc Vân Kiệt!

Vừa rồi sau khi bị Đại Địa Cự Viên tát bay, Hoắc Vân Kiệt vội vàng sử dụng "Thiết Thuẫn Thuật" ngăn cản một kích, nhưng vẫn bị thương.

Về sau, Hoắc Vân Kiệt dứt khoát thi triển "Thổ Độn" trốn dưới đất, cuối cùng cũng bắt được cơ hội này, thành công sử dụng Định Thân Phù hạ phẩm, định trụ được Đại Địa Cự Viên.

"Giết!"

Đinh Bạch Tuyết, Vương đạo hữu, phu thê Chu thị đều không nghĩ tới Hoắc Vân Kiệt còn sống, hơn nữa còn định trụ được Đại Địa Cự Viên, bất chấp đang cao hứng liền vội vàng đập hết pháp thuật và phù mạnh nhất từ khi sinh ra tới nay ra ngoài.

Ầm ầm!

Sóng khí đáng sợ đánh vào tấm bia sống Đại Địa Cự Viên, đánh cho nó cả người đầy vết thương, máu tươi chảy ròng ròng, cuối cùng chỗ cổ cũng bị kình khí xé rách, ầm ầm ngã xuống đất.